Người Tìm Xác

Chương 420



Lúc này, một viên cảnh sát đề nghị dùng lửa thiêu, nhưng Nguyên Lỗi không đồng ý: “Không được! Bên dưới toàn than đá, dùng lửa thiêu là hạ sách.”

Một sĩ quan cảnh sát vũ trang khác nói: “Hay lấp kín nó ở nơi nào đấy?”

La Hải lắc đầu: “Không lấp kín được đâu, anh cũng nhìn thấy cái hang lớn ở trong đoạn2phim rồi đấy, vách hang giống như bị thứ gì đó ăn mòn mà thành, chứ không phải do thiên nhiên tạo nên. Hẳn là do con trùng chúa có vóc dáng lớn nhất kia sử dụng dịch axit ăn mòn tạo nên, chúng ta không thể giam chúng vào một nơi nào đó được!”

Nguyên Lỗi bỗng nói: “Nếu chúng là côn trùng, vậy5chúng ta dùng thuốc trừ sâu có được không?”

Bí thư Vương vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Chưa nói đến chuyện dùng loại thuốc trừ sâu nào có thể giết chết được một con quái vật lớn như vậy, nếu lỡ sau này nó có thể gây ra tai họa ô nhiễm mạch nước ngầm thì sao? Một thứ kịch độc to6lớn như vậy không phải là chuyện đùa!”

Sau khi nghe xong, tất cả đều không lên tiếng, tôi lầm bầm: “Thật là, cái này không được, cái kia cũng không được! Chẳng lẽ lại muốn dùng người sống tạo thành đội cảm tử vác súng đi đánh quái vật à?”

Không ngờ Lý Dã ở đối diện nghe thấy lại vỗ bàn và nói: “Nếu5thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt thì chỉ có thể làm như vậy thôi!”

Thế là có ý gì? Họ thực sự muốn lập một đội cảm tử à? Tôi vội vàng nói: “Tôi chỉ nói chơi vậy thôi, đề nghị này quá trẻ con, coi như tôi chưa hề nói gì cả…”

Lý Dã nghiêm nghị nói: “Không, vì sự an toàn3của quần chúng nhân dân, nếu tình thế bắt buộc, chúng ta phải làm thế!”

Nguyên Lỗi ở bên cạnh thấy còn chưa bàn bạc được mấy câu đã muốn đi liều mạng thì cũng vội ngăn cản: “Đợi đã, đợi đã, còn chưa đến lúc đó đâu! Mọi người lại tiếp tục suy nghĩ thêm cách khác! Đừng gấp…”

Cuối cùng vẫn là chú Lê nói: “Các vị nghe Lê tôi nói một lời, chúng ta không nên nóng vội về vấn đề này, nếu muốn biết cách để giết chết được những quái vật kia thì chắc chắn phải biết được nhược điểm của nó. Tôi có một cách, mặc dù có hơi mạo hiểm, nhưng vẫn tốt hơn việc một đám người đi chịu chết!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lý Dã nghe vậy thì khách sáo: “Mời Lê đại sư nói…”

Chú Lê nhìn lướt qua tất cả những người có mặt ở đây rồi nói: “Cách này rất đơn giản, đó chính là để hai người xuống dưới nghĩ cách bắt một con trùng về nghiên cứu, tìm ra nhược điểm của chúng, sau đó chúng ta lợi dụng nhược điểm đó để xóa sổ hết bọn chúng!”

Tôi thấy cách của chú Lê mặc dù tốt nhưng khả năng thực hiện được là quá nhỏ, chúng tôi đã từng thấy thứ kia, muốn bắt được nó nào có dễ dàng như vậy! Còn nữa, ai sẽ đi? Chúng tôi à? Tôi chỉ là người dân bình thường thôi, không phải là đầy tớ của nhân dân đâu!

Cho bộ đội đi? Nhưng họ cũng chưa từng nhìn thấy thứ kia! Nói thật thì thứ kia thật sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn, nếu để người chưa chuẩn bị tốt tâm lý nhìn thấy nó thì đúng là có đi mà không có về!

Chú Lê nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên để chúng tôi đi thì tốt hơn, nhưng chú có nghĩ rằng chú muốn đi làm anh hùng mà người ta còn không cho chú cơ hội này đâu! Tôi đoán là do vấn đề bảo mật nên họ không muốn chúng tôi tham gia nhiều hơn, cuối cùng Lý Dã đưa ra quyết định, để hai người lính ưu tú xuống dưới đấy.

Tôi nghe thấy để hai người lính đi xuống thì trong lòng lập tức có dự cảm xấu, tôi luôn cảm thấy mặc dù sức chiến đấu của họ mạnh hơn so với chúng tôi, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tế đối mặt với đám nhuyễn trùng tử vong đó, vì thế mà họ dễ dàng vì bị hoảng loạn mà bỏ mình.

Đều là những người được cha mẹ sinh ra và nuôi lớn lên, tôi thật lòng không nỡ để họ đi làm liệt sĩ. Đừng nhìn bình thường chú Lê luôn chỉ nghĩ đến tiền tiền, nhưng ở những thời điểm then chốt chú ấy cũng rất can đảm. Lúc này chú ấy phản đối và cho rằng những người lính đó không hiểu rõ tình huống ở phía dưới, nếu cứ cho họ xuống thì quá nguy hiểm!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thật không may! Cuối cùng ý kiến của chúng tôi cũng không được tiếp thu, họ vẫn quyết phái hai người lính xuống dưới đó. Dù trước khi họ đi xuống, tôi và Đinh Nhất đều dặn dò rất nhiều thứ cần phải chú ý, nhưng hai người trẻ tuổi này vẫn một đi không trở lại…

Hai người lính đó xuống từ buổi sáng, vì cân nhắc đến chuyện lúc trước chúng tôi đi xuống, những con nhuyễn trùng tử vong kia đều đang ngủ trong động, nên hai người họ cũng xuống cùng một thời gian như chúng tôi.

Trước khi đi, chú Lê còn cho họ hai tấm bùa vàng, hi vọng có thể thay họ ngăn cản những con quỷ nhỏ trong Bách đồng trận. Đáng tiếc hai người lính này không muốn, họ nói họ là kẻ vô thần nên không tin thứ này.

Đưa mắt nhìn họ xuống dưới, chú Lê lắc đầu: “Đáng tiếc, những thanh niên tốt như vậy chỉ sợ có đi không có về…”

Đúng là chuyện bất hạnh đã xảy ra đúng như lời chú ấy nói, mọi người đợi ở miệng hầm tới tận khi mặt trời lặn nhưng vẫn không thấy hai người kia trở về. Tôi sốt ruột nói với chú Lê: “Hay là chúng ta xuống xem thử!”

Nhưng sắc mặt chú Lê rất ảm đạm: “Giờ có đi xuống cũng muộn rồi! Chỉ sợ những người bình thường không thể đi vào đường hầm ở phía dưới đó, bốn chúng ta đều có thể chất đặc biệt, nói trắng ra chúng ta có âm khí rất nặng nên dễ dàng ẩn nấp. Không giống những người lính này, họ có quá nhiều dương khí, chỉ cần xuống dưới là bị bại lộ ngay lập tức. Như Hàn Cẩn đầy lệ khí đi xuống dưới cũng kêu gọi bọn chúng, chớ nói gì đến những người lính không có kinh nghiệm thực tế này!”

Vì để tránh cho càng nhiều người hi sinh, chú Lê đến tìm Lý Dã và Nguyên Lỗi một lần nữa, hi vọng họ đừng phái thêm người xuống, có đi cũng như không! Nhưng Lý Dã lại không nghe, anh ta còn phái thêm một tiểu đội năm người xuống dưới, nghĩ cách cứu viện cho hai người lính trước đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

Kết quả không cần nói cũng biết, vẫn là bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại. Vì lo lắng cho những người lính ở bên dưới, chúng tôi cũng không quay trở về khách sạn mà ngủ tạm một đêm trong xe, đến tảng sáng ngày hôm sau, những người lính đi xuống vẫn không có một ai quay trở lại…

Cuối cùng Lý Dã thực sự không gánh được nữa mới xin chỉ thị của cấp trên, hỏi xem có thể để chúng tôi đi xuống cứu người được không? Đến tận chiều tối chúng tôi mới nhận được câu trả lời, họ nói có thể, nhưng muốn chúng tôi phải ký một thỏa thuận bảo mật.

Chú Lê nghe mà râu ria dựng cả lên, nhưng cũng đành phải như vậy, người ta là lãnh đạo, bảo ký cái gì thì cứ ký đi! Sau đó chú Lê bấm ngón tay tính toán một lúc lâu mới nói với Lý Dã và Nguyên Lỗi: “Hai vị lãnh đạo, sáng ngày mai chúng tôi sẽ xuống dưới, thời cơ đêm nay không được, có xuống cũng chỉ chịu chết!”

Hai người họ nhìn nhau, cuối cùng không ai nói một lời nào. Trở về khách sạn, phục vụ báo với chúng tôi hôm nay có cuộc điện thoại từ bệnh viện mỏ than gọi tới, bên kia dặn khi nào chúng tôi về thì gọi sang đấy.

Tôi nghĩ ngay đến Hàn Cẩn, lúc trước chúng tôi đã đồng ý để cô ta cùng đi, giờ chắc phải gọi lại cho cô ta. Chú Lê thấy tôi muốn gọi điện cho Hàn Cẩn, thì bảo tôi hỏi cô ta xem ngày mai cần chuẩn bị những thứ gì?

Hàn Cẩn tiếp điện thoại của tôi, cô ta không hề bất ngờ như thể biết tôi sớm muộn gì cũng phải gọi lại vậy. Tôi nói với cô ta chuyện ngày mai mình sẽ phải xuống dưới hầm mỏ một lần nữa, nếu cô ta muốn thì đi cùng chúng tôi luôn!

Hàn Cẩn cười khanh khách: “Nghe giọng điệu của cậu hình như rất không tình nguyện nhỉ!”

Tôi nổi giận: “Tôi sợ nếu cô chết thì phí công tôi cực khổ đưa cô từ dưới mỏ lên ấy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.