Người Tìm Xác

Chương 534



Có lẽ lúc tôi bị đẩy ra cũng một phần là do tự bản thân mình. Mấy người chú Lê thấy tôi ngất đi cũng chỉ có thể đưa tôi đến bệnh viện.

“Cái hộp nhạc kia đâu?” Tôi hỏi vấn đề mình đang quan tâm nhất.

Chị Bạch nói với tôi: “Vẫn còn ở căn phòng kia,2cậu bị ngất đi nên bọn tôi không chạm bừa vào nó nữa.”

Tôi hơi an tâm nói: “Không chạm vào là tốt rồi, vật kia dù có thế nào cũng không được mở ra…”

Chú Lê tái mặt nói: “Cháu biết thứ gì trong đó rồi à?”

Tôi gật đầu, sau đó kể lại những thứ mình đã5thấy lúc hôn mê. Chú Lê nghe xong cũng sợ hãi nói: “May là không mở cái hộp đó ra, nếu không đừng nói là người mở, những người trong căn phòng đó cũng khó tránh khỏi cái chết!”

Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Bây giờ cháu không sao rồi, chúng ta quay lại đó nghiên6cứu kỹ xem nên xử lý thứ kia thế nào đi!”

Nhưng chị Bạch vẫn lo lắng nói: “Cậu chắc chắn là không có chỗ nào không thoải mái chứ?”

Tôi cười lắc đầu: “Không phải bác sĩ cũng nói em không sao à? Em bị ngất mới chịu được ở đây mấy hôm, bây giờ chị vẫn5bắt em ngày ngày nhìn một đám người nước ngoài, họ nói em chả hiểu quái gì, chắc em sẽ chết vì tức mất!”

Chị Bạch thấy tôi nói nhảm nhiều như thế chắc không sao thật, nên để tôi theo họ quay về trang viên rượu.

Sau khi ăn cơm, chúng tôi cùng ngồi lại bàn bạc3xem tiếp theo nên làm thế nào?

Nơi mà “vĩnh viễn” không có người tìm ra không dễ dàng tìm được! Theo như chú Lê nói, chỗ như vậy gần như không có, dù bây giờ không tìm được, không ai biết vài chục năm sau hay mấy trăm năm sau sẽ thế nào? Đến khi chúng tôi đã chết già hết? Ai sẽ đảm bảo nơi này vĩnh viễn không bị người khác phát hiện?

Tham Khảo Thêm:  Chương 984: Thương cảm và kiêu ngạo

Tôi nghe vậy thấy cũng đúng, bảo sao tiếng nói kia nói nơi ấy không dễ tìm! Cuối cùng chúng tôi nhất trí, trước tiên đem hộp nhạc đó cho vào một cái hộp kim loại, sau đó hàn chết lại, rồi chôn sâu nó ở một nơi nào đấy.

Chúng tôi bắt đầu thực hiện ngay ngày hôm sau! Đầu tiên, chú Lê dùng dây tơ hồng quấn chặt ba vòng quanh hộp nhạc, cứ như vậy nếu không phải là vũ khí sắc bén thì sẽ rất khó cắt đứt dây thừng bằng sợi bông này, nên không thể mở nó ra được.

Sau đó, chị Bạch tìm thợ thủ công, lấy kích thước chính xác của hộp nhạc sau khi quấn dây tơ hồng làm một hộp bằng kim loại vừa in. Sau khi hộp làm xong, chúng tôi đặt hộp nhạc vào trong rồi dùng hàn điện hàn chết các mép lại.

Còn nơi chôn, sau khi suy tính một lúc lâu, vẫn quyết định chôn ở vườn nho… Đương nhiên, nhất định phải đủ sâu mới được.

Sau đó, chị Bạch dựa theo yêu cầu của chúng tôi, thuê một đội thi công chuyên về xây dựng tìm một chỗ đất tơi xốp đào một cái hố sâu hai mươi mét, rồi chôn cái hộp kia xuống. Sau khi họ lấp miệng hố lại như cũ, chị Bạch lại cho đội công nhân trồng lại nho như xưa…

Mọi chuyện đến đây coi như ổn định, trang viên rượu của chị Bạch bắt đầu buôn bán bình thường, nhưng căn phòng kia vẫn bị chị ấy khóa kỹ, không để cho du khách tiếp tục ở đó nữa.

Mặc dù lần này chúng tôi chỉ là giúp đỡ chị Bạch, nhưng tiền công cũng không ít, vì đối tác của chị ấy cũng là người có tiền! Trước khi đi, chị ấy còn cho tôi hai thùng rượu vang mới cất, để tôi mang về uống.

Nếu như trong tủ rượu ở nhà để mấy chai vang đỏ Bordeaux không phải rất oai sao? Cho nên tôi vui vẻ nhận lấy, dù sao cũng có hàng ký gửi, ngu sao không nhận, dù sao vé máy bay đắt như thế, không thể làm lãi cho hãng hàng không thế được!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sau khi về tôi còn mang hai chai đến cho lão Triệu, ông anh rể này thế mà lại là người sành hàng, nghe rượu là do tôi mang từ Bordeaux về liền cười đến không ngậm miệng lại được.

Chiêu Tài cười chê anh ấy không có tiền đồ, nhưng anh ấy lại nói: “Em thì biết gì chứ, đây là quà em vợ mang từ Pháp về, so với đồ bán ở ngoài hàng tốt hơn bao nhiêu lần, em đừng nghe mấy chỗ đó cứ khẳng định là rượu vang đỏ nguyên chất của Pháp, ai biết được có phải rượu từ Liêu Ninh làm giả không chứ!”

Vài ngày sau, chúng tôi nhận được tiền công chị Bạch gửi đến, thấy có tiền thì tôi lại cảm thấy thế giới này thật là tốt đẹp, ngay cả sương mù buổi sớm cũng có hương thơm.

Chuyện lần này cũng coi như bắt đầu nguy hiểm nhưng cuối cùng lại bình an vô sự, có điều giọng nói xuất hiện lúc tôi hôn mê là ai? Là nội tâm của “chính mình”? Hay tôi bị đa nhân cách?

Sau khi nói với Đinh Nhất chuyện này, anh ta chỉ nói tôi nói nhảm! Làm gì có nhân cách phân liệt? Cùng lắm thì lúc đó là tôi tự hỏi tự trả lời thôi. Nhưng tôi lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ tôi cũng không có đầu mối gì, đành chờ giọng nói kia xuất hiện lần nữa rồi tính tiếp!

Thời gian thoáng cái đã đến cuối năm, cũng không biết vì sao, mùa đông năm nay lại lạnh đến thế, sáng mùa đông tôi dắt chó ra ngoài, Kim Bảo cũng không muốn đi! Thế là tôi tức giận nói với nó: “Không ra ngoài mày có nhịn được mãi không! Nếu mày dám đi trong nhà, tao sẽ bịt chỗ đấy lại đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: C17: Chương 17

Tất nhiên sáng sớm phải đi ra ngoài rất khổ cực, nhưng biết làm sao được, ai bảo tôi thua cược Đinh Nhất chứ! Là đàn ông, nói lời phải giữ lấy lời, trời có lạnh đến mấy tôi cũng phải ra ngoài mua đồ ăn sáng! Lúc đánh cược ai biết được mấy tháng cuối năm này trời sẽ lạnh như vậy chứ?

Lúc về tôi gặp mẹ Đậu Đậu, rượu vang lần trước chị Bạch cho tôi cũng cho mẹ Đậu Đậu một chai, dù sao người ta lúc nào cũng giúp tôi chăm sóc Kim Bảo, nên đi đâu chúng tôi cũng mang đặc sản ở đó về cho cô ấy, việc trả ơn này tôi vẫn hiểu.

“Ơ! Tiến Bảo, sao mùa đông mà cậu lại chịu khó như thế? Năm nay tôi chưa nhìn thấy Đinh Nhất đi mua đồ ăn sáng lần nào!” Mẹ Đậu Đậu cười nói.

Tôi thiếu chút nữa thì phát khóc, nhưng mình đã đánh cược, quỳ cũng phải bò đi mua bữa sáng, thế là mạnh miệng nói dối: “À, gần đây bệnh trĩ của Đinh Nhất tái phát, không còn cách nào nên tôi đành phải đi mua!”

Mẹ Đậu Đậu giật mình nói: “A! Không phải chứ! Vậy mà hôm qua lúc tôi đi mua đồ về, anh ấy còn cầm giúp tôi mà! Ai, chắc anh ấy ngại không dám nói, tôi cũng thật là, vậy mà không nhìn ra!”

Tôi cười thầm trong lòng, bệnh trĩ mà cô cũng có thể nhìn ra sao!

Lúc sau ăn cơm, tôi vừa nhìn Đinh Nhất vừa cười, tên này bị tôi nhìn cười đến sợ, cuối cùng trầm giọng nói: “Được rồi, từ sáng mai tôi sẽ đi mua bữa sáng! Không phải chỉ dậy sớm mấy hôm thôi sao, sao tinh thần lại không được bình thường rồi?”

Tôi nghe xong suýt nữa phun ngụm sữa đậu nành trong miệng ra, nếu như anh ta biết tôi nói với mẹ Đậu Đậu anh ta bị bệnh trĩ nên không đi mua được đồ ăn sáng, anh ta không bóp chết tôi mới là lạ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.