Tôi biết chú họ rất tôn trọng suy nghĩ của mình, bèn gật đầu với chú và nói: “Trang Hà đúng là không phải Hồ tiên bình thường, cháu sẽ suy nghĩ chuyện này thật cẩn thận, dù gì lúc trước anh ta cũng đã cứu cháu nhiều lần”
Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, tôi kéo cổ áo mình ra cho chú nhìn: “Thứ này là do Hắc Bạch Vô Thường in dấu lên cho cháu, trong một lần tình cờ cháu có quen biết với họ, họ đang bảo cháu tìm kiếm một2nhân ma trên dương the?”
Chú họ thản nhiên: “Người bọn họ tìm chính là chủ”
Tôi thấy chú ấy đã thành thật với mình như vậy, mình cũng không cần thiết che giấu nữa, thế là tôi nói với chú ấy rằng: “Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng cần biết chú là ai, cháu không hi vọng chú bị họ bắt đi… Vì thế sau này tự chú phải cẩn thận nhiều hơn đấy.”
Chú ấy gật đầu: “Yên tâm đi, chú sống nhiều năm như vậy đâu phải để uổng phí, chú5có cách đối phó với họ…”
Trong lúc tôi và chú họ đang thẳng thắn trò chuyện với nhau, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng huýt dài chói tai, chú họ vui mừng nói: “Họ tới rồi, lúc trước bọn chú có hẹn nhau, chú lên đảo tìm cháu trước, sau khi tới nơi, họ sẽ bắn đạn tín hiệu, Tiến Bảo, mau dìu chú…”
Tôi vội đỡ chú họ bị thương ra ngoài động, ở giữa bầu trời đêm đen có một cột pháo sáng đang bay chầm chậm lên cao, cuối cùng nó nổ6tung tóe ra những tia pháo hoa đẹp mắt ở giữa không trung.
Chú họ thều thào: “Đi về hướng Tây Bắc, chắc chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp họ”
Thấy tình hình của chú còn tệ hơn vừa rồi, tôi bèn nói: “Nếu không lần này chú ở trong động chờ đi, cháu sẽ đến chỗ họ rồi quay về đón chú”
Nhưng chú họ lại lắc đầu: “Cháu đừng xem thường con đường chạy tới chỗ họ, nếu gặp phải người của một trong hai nhóm kia, một mình cháu không thể nào thoát5thân được, cũng đi thôi, đến lúc đó còn có thể phối hợp lẫn nhau”
Tôi biết chú họ nói đúng, đừng nói là gặp được cả đám người, chỉ cần gặp mỗi Mao Khả Ngọc thối, tôi cũng chỉ còn nước chờ chết rồi. Thằng khốn đó từ đầu đã không có ý tốt gì, lúc nào cũng muốn mạng của tôi, nếu gặp phải hắn thì chắc tôi khó mà chạy thoát.
Nghĩ đến Mao Khả Ngọc, tôi hỏi chú họ: “Chú, trước kia chú đã từng nghe nói tới người nào tên là Mao3Khả Ngọc chưa?”
Sắc mặt chú họ tôi hơi nghiệm lại: “Từ lúc nó còn chưa ra đời, chú đã biết cái tên này rồi”
“Là sao ạ?” Tôi không hiểu.
Chú thở dài: “Nghe cháu nói thằng nhóc đấy rất có năng lực, là một cao thủ huyền học, lại thêm tên của nó nữa, chú đoán rất có thể nó là một trong những đứa cháu của một thân thể đã từng bị chú đoạt xác”
Tôi giật mình: “A! Nói thế chẳng phải hắn là cháu cố của chủ à?”
Nhưng chú họ lại nói có sự khác biệt, thực tế, lúc người kia bốn mươi tuổi bị bệnh nặng, chú ấy mới đoạt thân thể của người ta, sau đó giả vờ mình giác ngộ huyền học và lên núi làm đạo sĩ.
Vì trong lòng có áy náy nên năm đó chú mang người cháu trưởng trên danh nghĩa đi theo mình, và dạy anh này bí thuật huyền học. Chú còn nhớ người cháu kia họ Mao, gia phả trong nhà cũng có viết, cái tên Mao Khả Ngọc vừa đúng là tên cháu đời thứ tư của người cháu trưởng kia.
Tôi nghe xong mà cũng phải cảm khái trí nhớ của chú tốt thật, chuyện của hơn sáu mươi năm trước mà còn có thể nhớ rõ như thế, thử nghĩ mà xem, giờ trong đầu chú ấy đồng thời có được ký ức mấy đời liền, mệt mỏi đến thế nào chứ!
Tôi đành hỏi chú ấy: “Vậy bây giờ chú có thể nói được tên cháu cố này không?”
Chủ họ nhún vai: “Thử nghĩ lúc chú cháu mình gặp lại nó, nếu chú nói thẳng cho nó biết chú đã từng là ông tổ của nó thì cháu thấy nó sẽ có phản ứng gì?”
Tôi ngượng ngùng, nói: “Chắc hắn lập tức cho chú một dao!”
“Thế thì không được rồi! Những cái khác thì chú không sợ, chỉ không biết đám cháu chắt đó có phát triển mạnh mẽ những thứ năm ấy chú truyền lại hay không!” Chú họ nói với vẻ hơi lo lắng.
Tôi vội an ủi: “Không đâu ạ, dù nói thế nào thì cháu cố cũng không thể đánh lại được ông tổ đầu… đúng không?”
Chú họ trợn mắt với tôi nhưng không nói tiếp, bây giờ chúng tôi chỉ hi vọng có thể nhanh chóng tụ hợp được với bọn Đinh Nhất, được thế thì đỡ hơn nhiều. Thật ra trong người chú họ tôi cũng có một khẩu súng phát sáng, nhưng trong tình huống hiện tại mà chúng tôi dùng nó, chỉ sợ không đợi được Đinh Nhất đến nơi thì đã bị hai nhóm kia tìm được trước rồi.
Thế là chúng tôi đành phải đi rất cẩn thận trong rừng, đồng thời lúc nào cũng quan sát tình huống xung quanh, nếu có phát hiện gì bất thường thì sẽ lập tức trốn đi. Vì không để cho đám Hồ Phàm và đám người Đức phát hiện, chúng tôi còn không dám dùng cả đèn pin, chỉ có thể mò mẫm trong bóng đêm, đi dần dần về phía Tây Bắc…
Đúng lúc này tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, tôi bèn thì thầm hỏi chú họ: “Đúng rồi, sao chú phát hiện ra cháu giấu đồ ở dưới tảng đá?”
Chú họ cười khẽ: “Với năng lực giấu đồ của cháu, cũng chỉ có thằng nhóc Mao Khả Ngọc kia mới không phát hiện ra thôi! Lúc ấy chú trở về không thấy cháu đâu nữa, chú biết ngay có thể cháu đã bị một trong hai nhóm người kia phát hiện. Đồng thời chú phát hiện cái lá chuối cháu ném ở bên cạnh đã được gói lại và để phía dưới tảng đá, chú đoán cháu đã giấu thứ gì đó ở bên dưới. Sau đó chủ lần theo dấu vết của cháu và tìm được doanh trại của Mao Khả Ngọc, nhưng lúc đó cháu đã đi vào trong tòa nhà kia rồi”
Tôi gật đầu: “Vâng, lúc ấy cháu đang ở nhà tù trong lòng đất để giúp bọn họ tìm xác của Hồ Vũ, tay Hổ Vũ này có năng lực giống cháu, trước khi chết còn bị hành hạ nên cháu cũng hi vọng có thể tìm được xác của anh ta.”
Ai ngờ khi chúng tôi đang vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên cơ thể chú họ tối cứng đờ, sau đó chú đẩy tối sang một bên, tôi bất ngờ nên bị “ngã sấp mặt”!
Cùng lúc đó, tôi cảm giác có tiếng gió quét qua bên tại mình, rồi đánh vào mặt một cây khô đằng trước! Cái đệch! Ai vậy, chưa nói câu nào mà đã nổ súng rồi!
Tôi bò dậy thì thấy chú họ đang núp sau một cái cây to, tôi cũng vội vàng lăn sang và tìm được một khối đá lớn che chắn cho mình.
Lúc này tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Trương Tiến Bảo! Núp sau tảng đá đầu được gọi là anh hùng!”
Tôi nghe là giọng của Mao Khả Ngọc, bèn mỉa mai lại: “Bắn lén sau lưng người khác cũng không phải là hành vi của anh hùng nhỉ!”
Mao Khả Ngọc đáp trả lại một cách vô lại: “Chẳng phải vì khoảng cách quá xa nên tao không thấy rõ mày à?”
Tôi thấy thằng khốn này không dám tới thẳng đây thì đoán chắc bên tôi cũng đang có người giúp đỡ, nên hắn mới muốn bắn lén sau lưng để giải quyết từng người một. Nhớ đến những hành vi lúc trước của Mao Khả Ngọc, tôi thật sự hận hắn đến ngứa răng.
Tôi to giọng nói với hắn: “Chủ nhân của mày đâu rồi!”
Đối phương im lặng một lúc, sau đó hắn cất giọng âm trầm, hỏi: “Đồng hồ bỏ túi đầu?”