Người Tìm Xác

Chương 813



Thật ra đối với người bình thường mà nói, cho dù trong biệt thự hắc khí nặng hơn nữa bọn họ cũng không thấy được, cho nên khi khuôn mặt kia xuất hiện trước mặt Thang Lỗi, anh ta bị dọa cứng đờ người, cơ thể không nhúc nhích được.

Đó là khuôn mặt một người đàn ông, hai má xám xanh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Thang Lỗi. Cùng lúc đó anh ta phát hiện thân thể không nghe theo2mình, lúc đó trong lòng cực kỳ hoảng loạn.

Lúc này cơ thể của anh ta chậm rãi quay lại phía chú Lê, trong đầu có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại: “Giết ông ta… giết ông ta…”

Thang Lỗi sợ hãi, muốn đuổi ác niệm kia đi, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình bị thứ kia điều khiển từ từ đi về phía chú Lê, may mà lúc đó chú Lê đã phun máu thuần dương mới ngăn cản5được anh ta.

Thang Lỗi có thể cảm nhận được cảm giác nóng rực đập vào mặt. Theo bản năng, cơ thể của anh ta lùi về phía sau, nhưng ác niệm trong lòng lại nổi cơn giận dữ, không chỗ nào phát tiết…

Lúc Thang Lỗi nhìn thấy tay phải giơ xẻng định chặt đầu mình, trong lòng anh ta hoàn toàn tuyệt vọng. Trong một nháy mắt anh ta đã nhìn về phía chú Lê, cầu xin người lạ lần đầu gặp này có thể đến6cứu mình.

Thế nhưng anh ta không biết, ngay lúc đó chú Lê tự bảo vệ mình đã khó rồi…

Cảnh tượng trơ mắt nhìn mình bị chặt đầu không phải chuyện người bình thường có thể tiếp nhận, đáng sợ hơn nữa lại là tự mình chặt xuống.

Sau khi ra khỏi nhà xác, tâm trạng của tôi hơi nặng nề, mọi chuyện cũng không khác tôi dự đoán là bao, duy chỉ có thêm một đầu mối là khuôn mặt kia. Hắn hẳn là trung tâm của5oán khí, có lẽ chỉ có người bị hắn ám mới có thể nhìn thấy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 68: Lộ Ra Rồi!

Nhưng vấn đề là tại sao luồng oán khí đó lại xuất hiện ở đó? Tôi không tin nó vô duyên vô cớ xuất hiện, chắc chắn mọi chuyện đều có nhân quả, nếu như không tìm được nguyên nhân, chú Lê lần này gặp phải phiền phức lớn rồi.

Bây giờ không tìm được nhiều manh mối từ thi thể Thang Lỗi, xem ra tôi và Đinh Nhất phải quay lại biệt3thự kia xem lại, may ra có thể phát hiện được điều gì đó mà lần trước chúng tôi đã bỏ qua.

Lúc trước đi vào ban đêm, tối như bưng không nhìn thấy gì. Lần này chúng tôi chọn đi vào ban ngày, dù sao lúc phát sinh vụ án cũng là ban ngày.

Lúc chúng tôi đi vào biệt thự, thấy xi măng trên đất từng mảng đều dính máu, bây giờ đi vào nhìn thấy thật đáng sợ, có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó. Có lẽ vì thời gian không đúng, cho nên hắc khí kia vẫn trốn ở tầng hầm chưa ra.

Vì muốn tìm nhiều manh mối hơn, tối và Đinh Nhất còn dựng lại hiện trường ngày hôm đó, anh ta đóng vai chú Lê, tối đóng vai kẻ xui xẻo Thang Lỗi, chúng tôi lặp lại tất cả hành động của hai người họ ở hiện trường. Cuối cùng chúng tôi có một kết luận, đó chính là chuyện xảy ra do Thang Lỗi đâm linh tinh dưới tầng hầm! Thế là chúng tôi đặt trọng tâm vào tầng hầm của căn biệt thự.

Xuống dưới kiểm tra, phát hiện đám hắc khí kia đang núp ở nơi hẻo lánh ánh sáng không chiếu đến, đang ngo ngoe muốn động, chúng tôi cẩn thận quan sát xung quanh, nhanh chóng phát hiện trên mặt đất rơi đầy mảng tường và bột phấn bê tông. Cảnh này không khó để tưởng tượng, có lẽ mặt mũi của chú Lê và Thang Lỗi đều là những thứ này…

Tham Khảo Thêm:  Chương 151

Vừa nghĩ vậy trong lòng tôi rung động, chẳng lẽ là đất? Đúng! Thang Lỗi dùng xẻng đâm loạn khiến đất rơi xuống, sau đó bị ác linh ám!

Tôi nói suy nghĩ này cho Đinh Nhất, anh ta vội ngồi xổm xuống, sau đó bốc một nắm bột phấn dưới đất lên ngửi ngửi… Tiếp đó sắc mặt anh ta trầm xuống, lập tức cẩn thận tìm kiếm dưới đất, anh ta lôi một khối đá nhỏ trong đống đổ nát ra.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Khối đá này có vấn đề gì à?”

Đinh Nhất lắc đầu nói: “Cái này không phải khối đất đá gì, đây là xương người…”

“Cái gì? Vậy… sao tôi không cảm nhận được?” Tôi hết sức giật mình.

Đinh Nhất nhún vai nói: “Có lẽ vì nó quá nhỏ!”

Thế là tôi cảm khối xương người kia từ trong tay anh ta, sau đó cẩn thận cảm nhận, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: “Thực sự là không cảm nhận được điều gì, anh có thể biết đây là vị trí nào trên cơ thể người không?”

Đinh Nhất xem kỹ rồi nói: “Khó mà nói, có điều có vẻ giống xương ngón út”

Sau đó tôi lấy điện thoại gọi cho chủ đầu tư, bảo họ phải điều tra xem bê tông đồ căn nhà này được mua ở đâu? Vấn đề có thể xuất hiện trong đám bê tông.

Chủ đầu tư kia nói chắc chắn sẽ có câu trả lời nhanh nhất, dù sao ông ta cũng không muốn chuyện này kéo dài mãi không dứt, hơn nữa tôi còn dọa: “Nếu không may, có khi cả những căn khác cũng có vấn đề, cho nên phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân”

Tham Khảo Thêm:  Chương 9: Mất mặt

Theo địa chỉ chủ đầu tư đưa cho, chúng tôi tìm được một công ty trộn bê tông Xuân Huy, vì chủ đầu tư đã thông báo trước, nên lúc chúng tôi đến ông chủ rất nhiệt tình đón tiếp.

Nhưng lúc chúng tôi nói muốn đi xem đất cát pha bê tông, ông ta lại có chút giấu giếm nói những thứ này đều được mua từ xưởng cát, tôi nói cứ cho chúng tôi địa chỉ bãi cát là được.

Nhưng ông ta ấp úng nửa ngày vẫn không nói bãi cát kia ở đâu, tôi vừa nhìn là biết ông ta đang nói dối, nên dọa: “Bê tông của ông có vấn đề! Bây giờ vì chuyện này mà có người chết! Nếu sau này ông còn muốn bán được bê tông, thì nhanh chóng nói cho tôi biết, ông mua cát ở đâu?!”

Cuối cùng dưới sự uy hiếp của chúng tôi, rốt cuộc ông chủ cũng nói ra vị trí lấy trộm cát. Vốn ông chủ này muốn tiết kiệm tiền nên đã ra một lòng sông cạn lấy trộm cát!

Sau khi biết vị trí cụ thể, tôi và Đinh Nhất vội lái xe đến đó. Lúc đến kiểm tra, nói đây là sống cạn không bằng nói nơi này bây giờ là một bãi rác!

Ngoại trừ công ty kia lấy cát, còn không ít người đổ rác vào những hố cát kia. Không biết quản lý nơi này để mắt ở đâu! Chuyện phá hoại môi trường thế này mà cũng không ai để ý?!

Tôi có nghe nhắc tới nơi này, nghe nói lòng sông này từ trước giải phóng đã không có nước, mấy ngôi làng gần đây vì nơi này không có nguồn nước đành phải di chuyển đến nơi khác. Còn vì sao sống này không còn nước, thì chuyện đã quá lâu nên cũng không ai biết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.