Anh ta vội vàng gật đầu: “Mấy tháng trước đã không có người ở rồi, nơi này bị nhà nước thu hồi xây công trình công cộng, được đền bù rất hậu hĩnh nên không có gia đình nào chống đối. Có điều, mặc dù các hộ gia đình đều đã rời đi, nhưng vì một vài thủ tục2có vấn đề nên nơi này vẫn chưa dỡ bỏ
được.”
Tôi nghe vậy thầm nghĩ trong lòng, vậy thì không đúng, nếu như mấy tháng trước đã không có người ở, thì tại sao Khúc Lãng nửa tháng trước vẫn bảo Ngụy Tử Huyên đến đây tìm cậu ta?
Thế nên tôi hỏi tiếp: “Tháng này anh vẫn trông ở đây5à?” Anh ta u sầu nói: “Đâu chỉ mình tháng này, từ trước Tết tôi đã phải ở đây rồi!”
“Vậy anh có thấy cô bé nào tầm mười lăm mười sáu tuổi chạy đến đây tìm người không?”
Anh ta lắc đầu nói: “Chắc chắn không có! Chỗ này vừa bẩn vừa hỗn loạn, người thường chẳng ai đến đây,6cho dù thỉnh thoảng có mấy người nhặt phế liệu đến cũng bị tôi đuổi đi. Vì ông chủ chúng tôi đã dặn kỹ, bây giờ những tòa nhà này không an toàn, không được để người ngoài vào, nếu không lỡ xảy ra chuyện thì phiền phức lớn.”
Lúc này tôi và chú Lê nhìn nhau, xem ra bây5giờ chúng tôi không vào được, có lẽ phải chờ đến tối rồi vào. Nhưng nếu không có ai ở đây, thì tại sao Khúc Lãng lại cho Ngụy Tử Huyên địa chỉ này? Còn cậu ta bây giờ đang ở đâu?
Đáng lý ra, ba chúng tôi tìm một người chỉ biết tên ở một nơi xa lạ không3khác gì mò kim đáy biển. Nhưng không phải có hệ thống công an quản lý dân cư ư? Tôi nghĩ tra hồ sơ hộ tịch chắc có thể tìm được… Tôi cân nhắc một chút, Bạch Kiện vẫn đang tập phục hồi, cứ gọi cho Triệu Tinh Vũ trước đã. Sau khi tôi giải thích đơn giản chuyện này, anh ta cho tôi một số điện thoại, nói là bạn học cũ cùng khóa tên là Trâu Khải, đang làm công an hộ tịch, có việc gì cứ gọi anh ta là được. Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi vui vẻ, đúng là quen người trong nghề thì dễ làm việc! Nếu không, muốn điều tra chuyện như thế này, người bình thường chạy đến gãy chân cũng không biết có tìm hiểu được hay không!
Chiều hôm đó, chúng tôi đến phòng hộ tịch Cục cảnh sát, trực tiếp đi gặp Trâu Khải. Vì Triệu Tinh Vũ đã nói trước nên anh ta nhiệt tình đón tiếp chúng tôi.
Mặc dù chúng tôi chỉ có một cái tên, nhưng cộng thêm địa chỉ cậu ta đã cho Ngụy Tử Huyên cũng không quá khó khăn. Khi Trâu Khải đặt tư liệu anh ta tra được về Khúc Lãng trên bàn, cả ba chúng tôi đều choáng váng…
Khúc Lãng cũng không phải là sinh viên, cậu ta mới chỉ là học sinh cấp ba. Nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất! Căn cứ theo tư liệu Trâu Khải tra được, Khúc Lãng đã bị gạch tên trên sổ hộ khẩu hai năm trước! Nguyên nhân gạch bỏ là “Đã chết”!!
Một người đã chết hai năm trước, lại có thể lấy thân phận bạn trai nói chuyện với Ngụy Tử Huyên hơn nửa năm?! Cuối cùng còn bắt cóc Ngụy Tử Huyên! Càng nghĩ càng khiến người ta rét lạnh… Sau đó tôi có bảo Trâu Khải điều tra thêm xem Khúc Lãng còn người thân nào ở đây không? Nhưng tra rồi mới biết, sau khi Khúc Lãng qua đời không đến nửa năm, mẹ của cậu ta là Tưởng Tú Lan cũng qua đời! Về phần cha của cậu ta là Khúc Hưng Hoa đã đi đâu thì không ai biết.
Tôi thầm than không may, trong thời gian ngắn như thế xảy ra hai biến cố lớn, có lẽ ông ta không còn sống ở đây nữa, lại thêm khoản bồi thường thu hồi, chắc đã sớm tìm về một nơi xuân về hoa nở mới sinh sống rồi.
Trong lúc chúng tôi vẫn không biết phải đi đâu tìm Khúc Hưng Hoa, đúng lúc gặp một nữ cảnh sát trung niên đi đến, trong lúc vô tình, bà ấy nhìn thấy tư liệu chúng tôi cầm, giật mình nói: “Các cậu muốn tìm Khúc Hưng Hoa?”
Tôi đoán người phụ nữ này biết chuyện gì đó, vội gật đầu: “Đúng thế! Chị biết anh ta ở đâu sao?” Nữ cảnh sát trung niên cười nói: “Anh ta là con trai thầy dạy Văn ngày xưa của tôi, sau khi con trai và vợ anh ta chết thì anh ta trở nên mất hồn mất vía, nghe nói khi nhận được tiền bồi thường, anh ta đã quyên góp hết số tiền đó, sau đó lên chùa xuất gia ở một ngôi chùa của chúng tôi rồi!” “A! Xuất gia!” Tôi ngạc nhiên.
Sau đó chị này kể lại cho chúng tôi nghe chuyện Khúc Lãng năm đó…
Chuyện xảy ra lúc Khúc Lãng chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, không biết vì chuyện gì, Khúc Lãng và mẹ là Tưởng Tú Lan cãi nhau một trận rất to, có lẽ là vì chuyện học hành.
Kết quả Khúc Lãng cũng không biết suy nghĩ thế nào mà thừa dịp mẹ cậu ta không để ý, nhảy từ ban công nhà họ xuống… Mẹ cậu ta hoảng sợ, hơn nửa ngày mới gào khóc chạy xuống tầng hô hào. Nhà bọn họ ở tầng bảy, người rơi xuống đập vào trên cục nóng điều hòa treo ở tầng ba trước, sau đó mới rơi xuống đất. Mặc dù nửa đường có điều hòa cản lại, nhưng đầu Khúc Lãng vẫn đập thẳng xuống đất.
Đợi đến khi Khúc Hưng Hoa biết được tin chạy đến bệnh viện thì tim con trai đã ngừng đập, kết quả thế này chắc chắn không cha mẹ nào có thể chấp nhận được! Hai người này đều là giáo viên, có thể nói họ kỳ vọng rất cao vào đứa con này. Nhưng bây giờ ngay cả mạng cũng không còn, nói gì đến thi đậu vào trường đại học trọng điểm!
Về sau nghe nói lúc trong bệnh viện, Khúc Hưng Hoa vì xúc động nhất thời đã oán trách vợ Tưởng Tú Lan mấy câu. Lúc đó Tưởng Tú Lan cũng không biện bạch gì, con trai chết rồi, người làm mẹ như bà ấy chắc chắn sẽ khó vượt qua hơn bất cứ ai…
Nhưng không ai ngờ, sau khi lo xong hậu sự cho Khúc Lãng, Khúc Hưng Hoa cảm thấy vợ mình có gì đó không đúng lắm! Bà ấy ở trong nhà không nói câu nào, nếu như Khúc Hưng Hoa không bế cơm đến thì bà ấy cũng không nghĩ đến chuyện ăn cơm.
Đợi đến khi Khúc Hưng Hoà ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, định đưa vợ đến khoa Tâm thần khám thì không ngờ, khi ông vừa nghĩ đến chuyện này, còn chưa kịp sắp xếp thời gian để đi, thì có một đêm Tưởng Tú Lan cũng nhảy lầu đúng chỗ Khúc Lãng đã nhảy xuống…
Sau đó Khúc Hưng Hoa cứ hối hận ngày đó trong bệnh viện mình đã oán trách vợ mấy câu, con trai là vợ mình mang nặng đẻ đau mười tháng, nếu nói đau lòng, ai có thể đau lòng hơn bà ấy đây?
Trải qua hai lần đả kích lớn, Khúc Hưng Hoa không gượng dậy nổi, ông bắt đầu nghĩ lại, có phải vì cách giáo dục của mình có vấn đề nên mới khiến Khúc Lãng chịu áp lực kém như vậy không?! Vì một chút chuyện nhỏ mà chọn tự sát?