Đáng sợ nhất là khu vực giữa xe, một nửa lượng cốt thép đâm sang khiến xe nghiêng hẳn đi, hành khách ngồi ở đó dường như không ai may mắn thoát khỏi. Mấy phút trước vẫn còn là những sinh mệnh sống, lúc này đã bị thép và khung xe chèn ép đến biến dạng hoàn toàn!!
“Lão Triệu! Lão Triệu? Anh có nghe thấy em gọi không?” Tôi vật lộn đi qua đống sắt thép, nhưng không có tiếng trả lời.
Lúc này ký ức của người chết như thủy triều tràn vào đầu, lòng tôi rơi xuống2đáy vực, nhìn khoảng cách hiện tại, chỗ lão Triệu ngôi lúc nãy chỉ sợ cũng không tránh được đông cốt thép kia. Lúc đó đầu óc tôi đã không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ muốn tìm xem có khe hở nào để chui vào hay không, muốn xem lão Triệu thế nào. Nhưng tôi vừa định trèo vào đã bị Đinh Nhất kéo lại: “Cậu không muốn sống nữa à! Đổng cốt thép này lỏng lẻo như vậy, chỉ cần chấn động một chút thôi thì chúng sẽ tiếp tục rơi xuống, càng là những5lúc thế này thì cậu càng phải tỉnh táo!” “Anh muốn tôi phải tỉnh táo thế nào đây! Nếu lão Triệu chết mất thì tôi giải thích được với chị ấy ra sao? Chị ấy sống thế nào được?” Tôi gần như hét lên với Đinh Nhất. Đinh Nhất tát cho tôi một cái thật mạnh! Tức giận nói: “Nếu lão Triệu chết rồi, cậu vì cứu anh ta mà cũng chết theo, đến lúc đó Chiêu Tài mới thực sự không sống nổi!”
Cái tát này của Đinh Nhất vừa nhanh vừa mạnh, tôi cảm nhận được sự6bỏng rát trên mặt. Thế nhưng nhờ có cái tát này mà tôi mới bình tĩnh lại, anh ta nói không sai, nếu lão Triệu không còn nữa thì tôi là chỗ dựa duy nhất của Chiều Tài, tôi không thể xảy ra chuyện được. Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở, sau đó chui người qua những khe hở cẩn thận xem xét vị trí của lão Triệu, tình huống trong đó hết sức thảm thương, có người bị mấy thanh thép đâm xuyên qua…
Đột nhiên, tôi nhìn thấy chiếc áo thun màu lam nhạt quen mắt,5đó chính là bộ quần áo mà lão Triệu mặc hôm nay, tiếc là góc nhìn không tốt nên chỉ thấy một bên bả vai của anh ấy, nhưng nhìn làn da của cánh tay lộ ra ngoài, chắc là… chắc là chảy rất nhiều máu.
Dù lý trí bảo rằng lão Triệu sẽ không sống nổi, nhưng tôi lại cố gắng an ủi bản thân là không có việc gì, có thể anh ấy chỉ bị thương nặng thôi, chỉ cần người chưa chết thì mọi chuyện đều có thể xử lý được.
Lúc này tôi nghe thấy bên3ngoài xe có tiếng xe cứu thương và còi xe cảnh sát, người cứu viện đã đến, hi vọng là vẫn chưa quá muộn… Nhìn những cảnh sát phòng cháy nhanh chóng xuống xe, chạy nhanh tới chỗ xe buýt, thế giới xung quanh tôi như tĩnh lặng đến lạ thường, ngoại trừ tiếng hít thở thì không còn gì khác.
Tôi nhìn chằm chằm vào lão Triệu, tập trung tinh thần loại bỏ tạp niệm, tìm kiếm trong những tàn hồn đang len lỏi trong đầu mình… đến khi tìm thấy thứ tôi muốn tìm.
Những hình ảnh từ khi tôi và lão Triệu quen biết như những thước phim quay chậm, nước mắt tôi không cầm được rơi xuống, vì tôi biết những ký ức này không phải của mình, mà là ký ức trong tâm hồn của lão Triệu…
Chân tôi mềm nhũn khuyu xuống đất, giờ khắc này tim tôi như vỡ tan! Tôi phải nói với chiêu Tài thế nào đây? Đinh Nhất kéo tôi dậy: “Đứng lên! Sau đây còn nhiều chuyện phải làm, cậu cứ thế này thì Chiêu Tài phải làm sao?”
Tôi tự lẩm bẩm: “Đúng! Tôi không thể thế này, Chiêu Tài còn chưa biết! Tôi không thể…” Nói xong tôi cắn răng bò dậy, sau đó tiếp tục tìm kiếm những người còn sống trong đống sắt thép. Cùng lúc đó, thành viên đội cứu hỏa bắt đầu phá xe, khi họ vào trong lại tưởng hai chúng tôi là hành khác bị thương nên định dìu xuống xe.
Tôi vội xua tay: “Chúng tôi là người cứu viện từ ngoài vào, hai đầu xe có nhiều người bị thương, tình hình ở giữa là nghiêm trọng nhất….” Sau khi đội chữa cháy nghe chúng tôi miêu tả chi tiết tình huống thì vẫn yêu cầu xuống xe, vì họ cảm thấy hiện trường không an toàn. Dù tôi không muốn rời khỏi chỗ này, nhưng so về cứu người, đương nhiên là họ quen hơn tôi rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bước chân nặng nề như thế, dù cho trước kia phải chịu đựng trăm ngàn âm hồn cũng không nặng nề đến thế… Lúc tôi đi qua chiếc xe tải, tài xế đã tắt thở.
Hình ảnh trước khi chết của tài xế xuất hiện trong đầu tôi, kẻ gây ra cái chết của nhiều người như vậy, nguyên nhân chỉ vì lái xe quá mệt mỏi nên đạp nhầm chân phanh thành chân ga…
Bởi vì sai lầm của anh ta mà không chỉ hại chết mình, còn hại chết những người trên chuyến xe kia! Thật ra lúc rẽ vào khu nghỉ, anh ta đã lái xe liên tục mười bốn, mười lăm tiếng đồng hồ. Lúc đầu anh ta định lái xe vào khu phục vụ để ngủ một lúc, kết quả trời xui quỷ khiến thế nào lại đạp nhầm chân phanh thành chân ga.
Bây giờ tôi không biết phải đối mặt với Chiêu Tài thế nào, vì tôi sợ chị ấy sẽ hỏi lão Triệu đầu. Thế nên tôi chỉ đành đứng mơ hồ ở gần chiếc xe bị tai nạn, thầm nghi ngờ tại sao tài xế có hơn mười năm kinh nghiệm lại phạm sai lầm cơ bản như vậy?
Đột nhiên có một bóng đen chui ra từ ghế điều khiển của xe tải, thứ kia lúc ẩn lúc hiện, như có như không… Tôi lập tức chỉ cho Đinh Nhất: “Mau nhìn xem, đó là gì vậy?”
Đinh Nhất ngẩng đầu nhìn theo hướng tôi chỉ, nhưng lại không thấy gì, hỏi lại: “Cậu nhìn thấy thứ gì?”
Tôi miêu tả hình dáng của thứ đó cho anh ta nghe, anh ta nhướng mày nói: “Chắc chắn thứ kia là Mi, Mị xuất hiện ở đây là do vong hồn đã chết trong tai nạn giao thông trước đó biến thành.”
Lòng tôi run lên: “Chẳng lẽ vụ tai nạn lần này có liên quan đến thứ đó?” Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào vị trí tôi vừa chỉ: “Rất có khả năng, loại Mị địa phương này rất mạnh, bình thường nó sẽ bị trói buộc ở quanh nơi xảy ra chuyện, nếu muốn chuyển thể thì nó phải tìm Mị kế tiếp thay chỗ của mình.” “Thứ này nguy hiểm như vậy sao? Có thể tùy tiện hại chết người qua đường à?” Tôi giật mình. Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Dĩ nhiên là không phải, người bị nó hại chết phải có chú kiếp trong kiếp này.”
“Không thể nào! Chuyện này không công bằng, lão Triệu là bác sĩ, anh ấy vẫn luôn cứu người, anh ấy chưa từng làm chuyện tổn thương đến người khác, sao lại chết ở đây chứ!” Tôi không kiềm được hét lên.