Chú Lê nghe xong, âm trầm nói: “Chú cũng không thể nhịn!” Nói xong thì ném một lá bùa màu vàng ra đánh lên người Nhật kia, tiếp đó chú ấy bắt quyết niệm chú, nháy mắt tên kia bị định thân, không di
chuyển được. Tiếp đó2chú Lê nói với nó: “Nhóc con, mi còn không phải con người, vậy mà mở miệng ngậm miệng đều nói người Trung Quốc đáng ghét? Mi xứng nói với bọn ta ư?”
Người Nhật Bản kia vì bị chú Lê định thân, không thể di chuyển cũng5không thể nói chuyện, tức đến xanh mặt…
Chú Lê lúc này mới chỉ Ngô Kiến Vũ nói: “Hôm nay gọi mi ra, chính là báo cho mi biết, khế ước giữa mi và tên nhóc này từ đây hủy bỏ, cậu ta không cần mi giúp mình6thực hiện nguyện vọng nữa, mi có thể trở về thân kiếm mà sống yên đi.”
Sau khi nghe lời này, hai mắt yêu kiếm đỏ bừng, oán độc nhìn chú Lê. Do nó không thể nói chuyện, nếu không đã sớm mở miệng mắng người rồi! Cũng5có thể bởi nó chưa từng gặp được ai ngang ngược như chúng tôi, nhất thời phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, nhìn chúng tôi chằm chằm. Sau đó, yêu kiểm sau lưng nó chân động mãnh liệt, nháy mắt đếm không hết có bao nhiêu vong3hồn được triệu hồi tới chui vào trong cơ thể nó…
“Không hay rồi! Nó đang hút hồn phách ở yêu kiểm! Nếu như hồn phách bị nó dung nạp hết, chỉ sợ bùa chú của chúng ta không trói được.” Chú Lê vội nói.
Tôi sốt ruột: “Chẳng phải yêu kiếm đã bị chú bọc trong miếng vải chữ Phạn rồi đó sao?” Lúc này chú Lê ngượng ngùng nói: “Đây là do lần trước chú thấy chú họ cháu nhốt thanh Bách Nhân Trảm kia, nên chú sao chép lại, có thể là chú chép nhiều chỗ không đúng lắm…” “Trời má! Sao chứ không nói sớm! Nói trước cháu đã điện cho chú họ để chú ấy làm cho một cái rồi.”
Chú Lê lại nói: “Cháu nghĩ dễ dàng như vậy ư? Cháu cho rằng cái khăn kia chú họ cháu có thể làm được hay sao? Nếu chú đoán không lầm thì cái khăn đó là truyền thừa của đạo Phật, do Lạt Ma truyền lại, cho nên mới có thể nhất những oan hồn trong thanh kiếm. Chú phỏng chế cái này đương nhiên là công hiệu không thể tương đồng rồi, tuy không thể nhốt được nó trong thời gian dài, nhưng chú đoán ít gì cũng có thể giữ nó trong một hai giờ, nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy…”
Lúc chúng tôi đang nói chuyện, lá bùa định thân kiếm phách đã mất tác dụng, nó tức giận vung tay lên, thanh yêu kiếm kia đã xuất hiện trong tay nó.
Nháy mắt, chúng tôi đều gặp phải nguy hiểm, tôi vẫn còn nhớ cảnh Đường Lượng chết, xem ra người này muốn dùng kiếm chém chết chúng tôi! Nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, nếu kiếm phách muốn chém người thì chém, vậy nó cần gì phải giao dịch với người sống chứ? Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, trong mấy người chúng tôi, nó chỉ có thể chém chết Ngô Kiến Vũ thôi.
Đang nghĩ ngợi, quả nhiên kiếm phách đã chạy thẳng tới chỗ Ngô Kiến Vũ, miệng hét lên câu tiếng Nhật. Ngô Kiến Vũ thấy vậy thì sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, không biết nên làm gì cho đúng. Chú Lê lập tức chắn bên người anh ta, ném một lá bùa màu vàng ra, nhưng hiển nhiên tác dụng của nó không lớn, chỉ làm thanh kiếm kia của kiếm phách ngưng một chút, sau đó lập tức chĩa kiếm về phía Ngô Kiến Vũ.
Đang ở thể ngàn cân treo sợi tóc thì Đinh Nhất phi con dao bạc nhỏ tới tạo thành tiếng ma sát “leng keng” chói rít, vừa kịp lúc đánh vào thanh yêu kiếm trong tay kiếm phách, tia lửa bắn ra tứ tung. Nói cũng lạ, kiểm phách vừa rồi còn rất hung hăng, nhưng sau khi bị Đinh Nhất chặn đường kiếm bằng một con dao như vậy thì đứng yên bất động. Chúng tôi cho rằng kiếm phách chỉ tạm thời bị chấn động mà thôi, nhưng nó đột nhiên đứng yên rồi quỳ xuống trước mặt Đinh Nhất…
Trời ạ, đây là tình huống gì vậy? Đinh Nhất khiến nó phải quỳ gối, anh ta kinh ngạc nhìn tôi và chú Lê. Hành động của kiếm phách khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, nó nâng yêu kiếm qua đỉnh đầu bằng hai tay, xem bộ như muốn hiến kiếm cho Đinh Nhất.
Chúng tôi vạn lần cũng không ngờ tới cảnh này, có thể khiến cho thứ yêu kiểm giết người vô số cúi đầu xưng thần, xem ra Đinh Nhất thật không đơn giản! Nhưng vấn đề bây giờ là kiểm phách đang hai tay nâng kiếm, Đinh Nhất có nên nhận nó không?
Cuối cùng ý chú Lê là bảo anh ta mặc kệ, cứ nhận kiểm rồi nói! Vì vậy Đinh Nhất chậm rãi nhận thanh yêu kiếm từ tay kiếm phách, sau đó chợt nghe nó nói một câu tiếng Nhật, rồi chui vào trong thân kiếm.
Sự việc quá nhanh, nên lúc kiếm phách đã chui lại vào kiếm, chúng tôi vẫn còn ngơ ngác nhìn yêu kiếm, không tin chuyện này chỉ đơn giản như vậy đã được giải quyết. Ngô Kiến Vũ vẫn khiếp đảm trốn sau lưng chú Lê nói: “Cái này… cái này… có phải việc của tôi xong rồi không?” Chú Lê tức giận nói: “Nghĩ dễ vậy! Nếu cậu muốn triệt để giải quyết chuyện này thì phải làm những việc sau, đầu tiên là vào chùa công đức tiền bạc. Ngày mai đến giờ lành, ở trong nhà làm tràng pháp sự cầu may mắn, đuổi hung tà, để đảm bảo bình an sau này. Còn nữa, sau này đối nhân xử thế làm việc nên giữ ba phần đường sống, chuyện lần này chính là một bài học, trong lòng cậu có oán hận nên mới vướng vào vận xui này, trở thành kiếp nạn trong số mệnh của cậu, nếu không phải gặp chúng tôi, chỉ sợ cậu khó mà có thể chết già được…”
Chú Lê vừa nói, Ngô Kiến Vũ vừa gật đầu ghi nhớ, thật ra tôi biết chú Lê đang hù dọa anh ta! Chúng tôi đã giúp anh ta giải quyết một phiền phức lớn như vậy, làm sao cũng phải đạp tên này một trận. Làm pháp sự cũng là ngụy trang, như vậy mới để anh ta nhớ, đã ngã một lần thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bàng môn tà đạo nữa.
Chúng tôi chưa biết làm thế nào với thanh yêu kiểm trong tay Đinh Nhất. Những hành động vừa rồi của nó có phải là đã nhận Đinh Nhất làm chủ nhân rồi không? Trước mắt, ba chúng tôi cũng bối rối, chưa biết xử lý thế nào, cuối cùng quyết định tạm gói thanh kiếm lại, mang về nhà chú Lê. Nếu có cơ hội gặp chú họ, tôi sẽ hỏi chú ấy nên xử trí yêu kiếm này thế nào. Còn những oan hồn đang khổ sở trong yêu kiếm, trong chốc lát cũng chưa biết nên xử lý thế nào. Sau tôi lại thử cảm nhận âm khí trên thanh yêu kiếm, phát hiện những vong hồn người Nhật Bản bên trong thanh kiếm đã biến mất, chắc là họ đã hợp thành một thể với kiếm rồi.
Nhưng những vong hồn Trung Quốc bên trong vẫn còn nhiều vô số kể, có kẻ chết ở thời kì kháng Nhật, cũng có kẻ chết sau giải phóng. Tôi đã từng nói với chú Lê về chuyện nghĩ cách siêu độ cho bọn họ. Chú Lê bất đắc dĩ nói: “Chú cũng muốn thế, nhưng chú không có khả năng cao như vậy, nếu muốn siêu độ cho nhiều vong linh như thế, cũng chỉ có cao tăng đắc đạo mới có thể làm được”.
Tôi nghe vậy, cũng đành tạm thời từ bỏ suy nghĩ này đi…