Bây giờ tôi phải tỉnh lại, bởi vì chỉ có tôi tỉnh lại mới có thể trở lại không gian thực để đánh thức chú Lê
và Đinh Nhất… Nhưng vấn đề bây giờ là làm sao tôi có thể tỉnh lại? Đi đến trước quầy lễ tân tìm hai hành thị kia,2sau đó để hai người họ cùng tấn công thì tôi tỉnh lại à? Nhưng nếu như vậy mà có thể tỉnh lại thì vừa rồi tôi cũng đã tỉnh dậy rồi chứ? Nếu không thì có thể nhảy lầu? Nhưng lỡ như không thoát khỏi ảo cảnh thì sao? Vậy có5phải tôi cũng chết luôn không?
Cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui, chúng tôi quyết định trở lại nơi xảy ra vụ tai nạn xe, nếu chúng tôi gặp Chu Đại Lâm ở đó, vậy đồng nghĩa với việc chúng tôi tiến vào ảo cảnh sẽ không ngừng tái diễn…
Cứ như vậy thì6chỉ cần tôi lên xe lần nữa, lại trải qua tai nạn xe, thì tôi sẽ có thể tỉnh dậy. Mặc dù khả năng chiến đấu của tôi không tiến bộ, nhưng tôi vẫn tin rằng mình có thể đánh thức được Đinh Nhất và chú Lê. Đã quyết định như vậy,5chúng tôi chuẩn bị lái xe đến khu vực đó, lúc này Tiểu Tống có vẻ sợ hãi nói: “Nếu không thì chúng ta trực tiếp đến đồn cảnh sát báo đi.
Tôi cười lạnh nói: “Anh không sợ đồn cảnh sát có một đám hành thi như vừa rồi chờ mình à?”
Tiểu3Tống xụi lơ ngay, người run lên, xem ra anh ta biết những thứ kia là gì, hoặc có thể nói, anh còn biết nhiều hơn chúng tôi, cho nên lúc này mới sợ như thế.
Nhưng đoán chừng anh ta cũng không ngờ rằng Chu Nhược Mai lại không quan tâm đến sống chết của mình, vì vậy tôi mới hù dọa anh ta nói: “Tiểu Tống, thật ra có lúc không cần vì công việc mà liều mạng như vậy, lỡ mà ném mất mạng thì thật không đáng chút nào.”
Tiểu Tống nghe tôi nói vậy thì lắp ba lắp bắp nói: “Cậu… đây là ý gì? Tôi, tôi không… tôi không hiểu.”
Tôi thấy anh ta ở đó mà giả bộ hồ đồ thì cũng lười đáp lại.
Xe lái nhanh trên quốc lộ, mỗi chúng tôi đều có tâm sự riêng, chuyện lần này nguy hiểm hơn lần trước rất nhiều, không xong việc thì tất cả chúng tôi đều chết ở Philippines.
Mấu chốt là tôi có thể tỉnh lại từ trong ảo cảnh hay không, bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, chú Lê và Đinh Nhất có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, tôi phải tìm được và gọi họ tỉnh lại trước đối phương.
Xe nhanh chóng chạy đến đoạn đường xảy ra tai nạn, Triệu Dương cho xe dừng ở đúng vị trí cũ, tôi thật tò mò tại sao kỹ thuật dừng xe của anh ta lại có thể điêu luyện như vậy. Lúc đang thất thần, chú Lê đột nhiên đẩy tôi một cái rồi nói: “Hình như đằng xa có xe đi tới.” Tôi quay đầu nhìn hai người một cái, sau đó cũng quay đầu chạy về phía có âm thanh… Lúc này trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, quần áo của tôi nhanh chóng bị thấm ướt, chỉ mong nhìn dáng vẻ chán nản của tôi có thể làm cho chiếc xe du lịch kia dừng lại một lần nữa.
Mặc dù lúc ấy, trong lòng tôi không chút để ý, nhưng tôi biết đây là đường ra duy nhất của mình, bất kể là có thể qua được hay không tôi đều phải dốc hết sức để thử một lần, nếu không sợ là Đinh Nhất và Chú Lê sẽ vĩnh viễn kẹt ở trong ảo cảnh này.
Chiếc xe du lịch vẫn như cũ, từ từ đậu ở bên lề đường, có hướng dẫn viên bản xứ tốt bụng vẫy tay với tôi… Sau khi nhìn thấy chiếc xe du lịch, tôi chắc chắn nơi này chính là ảo cảnh, vì vậy tôi lên xe không chút do dự.
Tình hình lại xảy ra, chẳng qua lần này tôi không định thay đổi gì như hai lần trước nữa, mà yên tĩnh ngồi chờ, chăm chú nhìn kính chắn gió phía trước, chờ chiếc xe tải chở hàng đâm về phía mình…
Không lâu sau, chiếc xe chở hàng kia xuất hiện đúng thời điểm, mọi người trên xe đều thét lên kinh hoàng, nhưng những việc họ có thể làm chỉ là hét lên mà thôi. Sau khi bị đụng xe, cơ thể tôi giống như đang ngồi xe qua núi vậy, nhanh chóng xuất hiện tình trạng mất trọng lực, tiếp đó trước mắt tôi tối sầm…
Bồng nhiên… Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm dưới cái mương kia, tôi cảm thấy sau lưng bị đá làm cho đau đớn. Hoảng hốt mấy giây, tôi mới nhớ ra tình cảnh mà mình đang gặp phải, sau đó tôi xoay mình bò dậy. Lúc này tôi mới phát hiện, Đinh Nhất cùng chú Lê nằm ở bên cạnh mình, lúc này dù hai mắt họ nhắm nghiền nhưng con người dưới mí mắt lại không ngừng động đậy, đây chính là biểu hiện của ly hồn.
Ai ngờ tôi vừa định đánh thức bọn họ, thì đột nhiên cảm giác sau gáy có một trận gió lớn tấn công tới, tôi tránh sang một bên theo bản năng, thấy một cánh tay màu đen đánh về phía mình… Tôi thầm căng thẳng, lập tức lăn tránh thoát một kích trí mạng sau lưng, sau đó nhanh chóng xoay lại.
Khi thấy rõ người đánh lén mình, tim tôi nảy lên, đó là một người đàn ông trung niên người nát thịt vụn, tàn hồn của ông ta chui vào trí óc tôi, đây cũng là một người bị hại, sau khi chết còn phải làm hành thi, đúng là đáng thương.
Lúc trước gặp phải hành thi, bên tôi luôn có Đinh Nhất và chú Lê, cho nên đương nhiên không cần tôi phải ra tay. Nhưng bây giờ họ đều không ở bên cạnh, liều mạng thì chắc chắn không được, nếu tôi xoay người chạy thì chú Lê và Đinh Nhất sẽ xong đời!
Nhìn hành thi sau lưng hai người, tôi cắn răng, muốn dụ nó đi rồi nói sau, nếu không mọi người đều chết ở đây mất… Vì vậy tôi nhặt một hòn đá trên mặt đất quăng về vào cổ của hành thị kia. Loại hành thi này không có trí thông minh, chỉ biết chạy đuổi theo người sống để giết, cho nên dẫn nó đi hẳn là một chuyện dễ dàng… Thấy tôi vung vẩy chạy về phía trước, hành thi vội đuổi theo sau. Nếu lúc ấy cho tôi bấm giờ, chắc tôi cũng sắp chạy nhanh bằng Lưu Tường rồi!
* Vận động viên điền kinh nổi tiếng của Trung Quốc. Chạy ra ngoài phạm vi cái mương, tôi trông thấy Triệu Dương nằm vắt ngang ở ven đường. Tôi thầm kêu không tốt rồi, bởi lúc ấy tôi chạy quá nhanh, tạm thời không kịp quẹo sang hướng khác, chỉ có thể vội vàng chạy tới bên cạnh anh ta.
Tôi lo hành thi sau lưng sẽ tập kích Triệu Dương, vì vậy lập tức dừng lại, kết quả là tên hành thi kia chẳng thèm nhìn Triệu Dương mà đã chạy thẳng tới chỗ tôi… Tôi lúc này mới nhớ ra là chú Lê từng cho anh ta một lá bùa khóa dương, bây giờ chắc hành thi không thấy anh ta.
Vì vậy tôi liều mạng chạy về hướng xe, hy vọng có thể lái xe chạy xa một chút, vừa tới gần xe, tôi thấy Tiểu Tống đang hôn mê ngồi chỗ ghế lái, vì vậy tôi mở cửa bên ghế phụ, sau đó đóng chặt cửa xe. Tôi cũng không khách sáo cho anh ta hai bạt tai, Tiểu Tống giật mình tỉnh lại… Đầu tiên anh ta mê man nhìn tôi, sau đó chợt nhớ ra cái gì thì vội nhìn hành thi ngoài cửa xe với vẻ mặt đầy sợ hãi, anh ta há mồm hét lên. Tôi thấy vậy lập tức lấy tay bịt chặt miệng anh ta, hung dữ nói: “Muốn sống thì đừng lên tiếng”.