Vì em trai, cũng để thoát khỏi mệnh sao chổi, cuối cùng Viên Mục Dã đã nhận ông Chu làm thầy, theo ông ấy học thuật âm dương. Sau đó, khi Viên Mục Dã lên lớp 11, ông Chu ốm nặng qua đời, trước khi chết ông ấy đã đem sở học cả đời truyền cho2Viện Mục Dã.
Lúc thi đại học, Viên Mục Dã chọn thị trường cảnh sát, bởi vì ngoài nghề đó, cậu ta không nghĩ ra ngành nghề nào khác hợp với mình. Hơn nữa cậu ta còn nói với tôi, thật ra cậu ta có thể phá án không phải cậu ta có bản lĩnh gì, chỉ5đơn giản là “hỏi ma quỷ” mà thôi.
Cái cậu ta gọi là “hỏi ma quỷ” chính là thông qua những du hồn gần đó, từ miệng chúng hỏi ra chân tướng vụ án. Sau đó ma ta kết hợp với một ít đầu mối ở hiện trường, liên kết chứng cử với quá trình gây án,6từ đó phá được vụ án.
Khi Viên Mục Dã nhắc tới mệnh sao chổi của mình khắc cha, khắc mẹ, khắc người thân, tôi không khỏi nghĩ tới mình, vì vậy an ủi cậu ta nói: “Mệnh cách này không phải là thứ mà tôi với cậu có thể lựa chọn, nhưng tôi tin cậu có5mệnh của cậu, những người thân đã chết của cậu có mệnh của họ, vì vậy chuyện bọn họ chết không liên quan đến cậu. Tôi cảm thấy những thân nhân kia của cậu không trách cậu đâu, cậu hỏi em trai cậu thì biết, sau khi chết, nó nguyện ý đi theo cậu, không phải3chứng minh, trong lòng nó, cậu vô cùng quan trọng đấy sao?”
Viên Mục Dã nghe vậy liền gật đầu một cái, vừa định nói chút gì, lại đột nhiên hướng mắt đến túi quà vặt trên bàn, tôi nhìn theo ánh mắt cậu ta, chỉ thấy một miếng khoai tây chiên trong túi quà vặt tự bay ra ngoài. Tôi nhìn thấy liền biết ngay, đây là tiểu quỷ Viên Lỗi kia không chịu được cám dỗ của túi quà vặt, liền muốn thừa dịp tôi không chú ý, len lén lấy đi một miếng khoai tây chiên. Vì vậy, tôi liền vội vàng đem răng thú trước ngực nhét sâu vào, sau đó hướng vào phía trong phòng cao giọng nói: “Đừng sợ, tôi để lại chỗ cũ rồi, cậu quang minh chính đại đi ra ăn đi.”
Chỉ thấy tôi vừa dứt lời, tên tiểu quỷ vừa rồi liền nhoáng cái tới trước bàn, đưa tay vào trong túi tìm thứ nó thích ăn. Cũng khó trách lần đầu tiên tôi gặp Viên Mục Dã, cảm thấy trên người cậu ta có âm khí mơ hồ, hóa ra nguyên nhân đều ở tiểu quỷ này…
Lúc ra khỏi nhà Viên Mục Dã, cậu ta cùng Viên Lỗi cũng đi ra sân tiễn tôi, tôi khoát tay với họ nói: “Trở về đi! Tôi đi trước đây…” Sau khi lên xe, Đinh Nhất nhìn tình cảnh trong sân nói: “Thế nào rồi, tiểu quỷ kia không sao chứ?”
Tôi cười lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, tiểu quỷ kia có chút đạo hạnh…” Sau đó tôi liền đem tình huống của Viện Mục Dã kể ngắn gọn cho Đinh Nhất nghe, xong anh ta gật đầu nói: “Khó trách cậu ta không thích tiếp xúc cùng người khác, thích ở một mình một nhà, xem ra tên tiểu quỷ em trai cậu ta là nguyên nhân. Nhưng bất kể là tiểu quỷ gì thì lòng dạ cũng hẹp hòi, mới rồi nó không gây phiền toái gì cho cậu chứ?”
Tôi nghe vậy cười nói: “Mới vừa rồi tiểu quỷ kia bị răng thú của tôi dọa sợ hết hồn.”
Đinh Nhất nghe vậy cũng cười nói: “Ừ, bị chút dạy dỗ cũng tốt, lần sau không dám lấn lướt cậu nữa.”
Mấy ngày sau, chúng tôi sau khi trải qua khoảng thời gian “đợi việc”, cuối cùng việc cũng đến… Mặc dù không có việc gì lớn lắm, chủ Lê cuối cùng cũng có những chỗ mời xem phong thủy để khai trương. Con muỗi tuy nhỏ cũng là thịt, vì vậy tôi cùng Đinh Nhất lại giúp chân chạy việc, dù gì cũng coi như có thêm thu nhập.
Khi chúng tôi cùng chủ Lê đến tòa nhà mới khánh thành để xem phong thủy, liền nghe giám đốc chung cư nói một tin tức nặng kỷ… đó chính là nhà đại gia bất động sản nổi danh Thẩm Vạn Tuyền xảy ra chuyện! Tôi nghe danh cũng biết người này là người có tiền, ông ta cùng người giàu nhất nhà Minh là Thẩm Vạn Tam chỉ khác nhau có một chữ!
Thẩm Vạn Tuyền kinh doanh đường biển từ những năm 1990, sau đó ông ta nhìn thấy địa ốc có tiềm năng, liền dốc hết gia sản, đầu tư vào địa ốc, trải qua mấy thập niên mới có gia sản lớn như hiện tại.
Thẩm Vạn Tuyển có tiền như vậy, nhưng ông ta chỉ có một người con gái độc nhất tên Thẩm Văn Văn, từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, đây đúng là con nhà giàu lớn lên trong hũ mật. Có thể do từ nhỏ đã được Thẩm Vạn Tuyền nâng niu chiều chuộng, cho nên tính tình Thẩm Văn Văn hết sức kiêu căng.
Nửa tháng trước là sinh nhật mười tám tuổi của Thẩm Văn Văn, vì vậy cô ta muốn ăn mừng thật lớn. Thẩm Vạn Tuyển dĩ nhiên cũng ủng hộ, dù sao cũng sinh nhật của con gái cưng, nhất định phải tổ chức thật lớn!
Cô nhóc phá gia chi tử này đòi đi đảo Bali để tổ chức mừng sinh nhật, cái này còn chưa tính, cô ta còn muốn thuê một chiếc máy bay riêng để chở khách, đưa tất cả bạn bè thân thiết của mình cùng tới Bali tham gia mừng sinh nhật.
Dựa vào tài sản của Thẩm Vạn Tuyển, chi chút tiền đó để thỏa mãn nguyện vọng trong sinh nhật mười tám tuổi của con gái cũng không phải chuyện gì to tát. Vì vậy ông ta lập tức cho nhân viên đi lo liệu mọi việc.
Vốn mọi thứ đã được lên kế hoạch hết rồi, Thẩm Văn Văn sẽ lên máy bay riêng bay đến Bali trước sinh nhật một ngày, nhưng cuối cùng đêm trước khi đi Thẩm Văn Văn đã uống rượu say nên bỏ lỡ hành trình.
Vì không để lỡ bữa tiệc sinh nhật, Thẩm Văn Văn cùng các bạn bè đã lên máy bay lúc rạng sáng ngày sinh nhật. Mọi người không ngờ rằng, chiếc máy bay vừa bay đến biên giới Indonesia thì gặp phải luồng khí xoáy, sau đó liền biến mất trên radar.
Nghe nói đội tìm kiếm cứu hộ Indonesia đã tìm kiếm ở vùng biển lân cận một tuần lễ, nhưng ngay cả mảnh vụn của chiếc máy bay cũng không tìm thấy… cũng không tìm được tín hiệu của hộp đen.
Sau đó có chuyên gia hoài nghi, chiếc máy bay phải chăng đã hạ cánh khẩn cấp xuống đảo nhỏ không người nào đó ở Indonesia? Vì vậy Thẩm Vạn Tuyền liền bỏ tiền mời đội tìm kiếm cứu hộ chuyên nghiệp nhất trong nước đến Indonesia tìm kiếm.
Nhưng Indonesia được gọi là “đất nước vạn đảo”, là quốc gia nhiều đảo nhất trên thế giới, tất cả các đảo lớn nhỏ ước chừng lên đến hơn mười bảy nghìn đảo, bây giờ lại không có tín hiệu của hộp đen, như vậy tức là không có thông tin gì, chẳng khác nào mò kim đáy biển…
Chú Lê nghe được tin tức này, ánh mắt lập tức có tính toán. Tôi vừa thấy liền muốn chú ấy bỏ đi ý định này, vì vậy liền nói: “Chú nghĩ gì vậy? Nhỡ đầu cô Thẩm kia không chết thì sao? Loại máy bay nhỏ chở khách có tỷ lệ sống sót sau tai nạn cũng lớn. Cứ coi như nếu cô ta gặp bất hạnh, vậy người ta nhất định sẽ tìm chúng ta sao? Coi như đúng là tìm chúng ta, vậy chủ vẫn còn dám xuất ngoại ư?”
Bị tối liên tục hỏi nhiều vấn đề như vậy, chú Lê chỉ bĩu môi một cái nói: “Chú chỉ tùy tiện nghĩ một chút thôi, xem cháu khẩn trương kia…”
Tôi không tin nói: “Quỷ mới tin chú chỉ tùy tiện suy nghĩ vậy một chút!”