May mà chú họ nhanh tay lẹ mắt, kéo căng dây đỏ khiến Lưu Tam không thể bước tiếp… Đúng lúc này, từ dưới đáy biển đen ngòm, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên từ xa rồi dần lại gần.
Tiếng khóc vang lên trong màn đêm mù mịt, tiếng sóng vỗ hỗn loạn, nghe quỷ quái đáng sợ lạ thường. Giờ tôi đang đứng cùng nhiều người, bằng không chắc chắn sẽ nổi hết da gà. Đúng lúc đó, Lưu Tam dưới biển điên lên định lao2về phía âm thanh phía biển. Sợi dây buộc ở cổ tay gã tuy mảnh nhỏ nhưng lại chắc chắn như dây thép, giữ chặt gã lại, không cho nhúc nhích thêm một bước…
Đang lúc Lưu Tam giãy giụa điên cuồng, một trận gió tanh đột nhiên nổi lên ở biển, quỷ thần khóc gào. Người nhát gan chắc chắn sẽ sợ tè ra quân! Chúng tôi thấy hai bóng hình từ sâu dưới biển tiến từ từ về phía mình.
Chắc chắn tôi không nói quá. Bóng hình đó5nhìn rất giống như vừa bước từ dưới biển lên, hoặc có lẽ là hai bọn họ trôi nổi trên mặt biển… Ánh trăng đêm nay sáng rực, soi rõ hai người đang đến là Phương Tổ và Lưu Nghiến. Giờ bọn họ khép hờ mắt, tóc ướt nhẹp dính lên mặt, da hơi tái nhợt chút còn lại không có gì khác lạ. Nếu không có bầu không khí quái dị, tôi sẽ nghĩ họ vừa đi bơi về. Lúc này, Lưu Tam vẫn đang liều mạng giãy6giụa, muốn đến hội họp với họ nhưng không thể thoát được sợi dây đỏ buộc chặt của chú họ, đành cứ vươn một tay về phía trước… Nếu không phải thấy tận mắt, tôi thật sự khó tin rằng sợi dây đỏ nhỏ bé như thể có thể giữ chặt một tên cao to như Lưu Tam! Lưu Tam cứ định giằng ra là chú họ cong ngón tay lại, Lưu Tam sẽ bị kéo trở về.
Phương Tổ và Lưu Nghiên dưới biển đột nhiên há to miệng,5phát ra tiếng kêu khóc của trẻ con lúc nãy. Lông tơ tôi dựng đứng cả lên… Dù âm thanh này sắc nhọn chói tai, tôi vẫn thấy được cảm giác lo âu trong đó.
Dường như thứ ký sinh trên người Phương Tổ và Lưu Nghiên đang vội vàng gọi Lưu Tam nhưng gã lại bị chú họ giữ chặt, không thể tiến đến.
Tiếng kêu khóc càng lúc càng nhanh càng vội vã, tốc độ đi của những kẻ đó cũng nhanh hơn, vài bước nữa là chạm đến3Lưu Tam. Chú họ đột nhiên lùi lại một bước, đồng thời kéo Lưu Tam lùi lại… Gã bị chú họ kéo thì cũng lùi lại, bước lên bờ cát. Phượng Tổ và Lưu Nghiên rõ ràng không muốn bước lên trước nhưng lại không muốn buông tha cho Lưu Tam. Hai người họ chợt ngẩng đầu, phát ra tiếng kêu rít chói tai hơn. Cùng lúc đó, hai đôi mắt vốn khép hờ đột nhiên mở to. Giờ mọi người mới thấy mắt họ bị phủ một lớp trắng mờ mờ, mí mắt nhìn y hệt động vật lưỡng cư. May mà cha mẹ của họ không đi cùng, chứ nhìn thấy con thành thế này, chắc chắn sẽ ngất xỉu tại chỗ.
Chủ họ thấy thời cơ đến rồi. Dù Phương Tổ và Lưu Nghiên vẫn còn hai chân trong nước nhưng nước biển cũng chỉ cao đến mắt cá chân họ. Chú nháy mắt với chú Lê và Viên Mục Dã, hai người họ lập tức lấy dây đỏ đã bện chắc trong vào đầu Phương Tổ và Lưu Nghiên.
Hai người này đã bị dây đỏ trong đầu thì không thô bạo như lúc nãy nhưng sức mạnh thì kinh người. Chú Lê và Viên Mục Dã kéo giữ cũng hơi khó khăn. Cuối cùng, ba chúng tôi chạy đến giúp mới có thể kéo được cả hai người đó lên bò.
Tà thần biển lên bờ cũng như hổ xuống đồng bằng, không làm được gì to tát. Chú họ thấy cá đã lên bờ thì giật ngay mồi lên bờ cát. Nói cũng lạ, Lưu Tam vừa tách khỏi biển là tỉnh táo trở lại! Gã xanh mặt nhìn Phương Tổ và Lưu Nghiện đang lăn lộn trên đất, không nói nên lời…
“Nhìn đi! Thứ trên lưng bọn họ bây giờ chính là tà thần đại nhân mà mấy anh em nhà anh từng xăm đấy! Anh bị người ta lừa gạt, đưa cả anh em hiến tế cho tà thần.” Chú họ hầm hừ nói.
Lưu Tam lắp bắp: “Chuyện này… sao lại thế? Tôi không biết ông già đó, sao ông ta… lại muốn hại tôi?”
Chú họ lạnh lùng nói: “Anh có biết kẻ anh đã hại chết không? Có biết cặp đôi trước mắt không? Anh và bọn họ không thì không oán, sao lại hại chết họ? Anh có biết vì sao hai thứ này ăn hồn phách của hai anh em anh xong chưa chịu đi không? Vì còn thiếu một cái! Thiện ác đến cùng tất có báo ứng. Lưu Tam… Báo ứng của anh đến rồi.”
Chú họ lúc này nhìn y hệt quỷ sai từ địa ngục lên, đừng nói là Lưu Tam, cả tôi cũng suýt bị hù. Quả nhiên Lưu Tam hoảng sợ, lập tức quỳ xuống bên chú họ: “Đại sư, cứu tôi với… Tôi không muốn chết… Cứu tôi với!” Chú họ chỉ lạnh lùng: “Tự thú đi! Dương khí trong tù mạnh, nước độc không thể lại gần… Thật ra giờ anh cũng có thể chọn một trong hai con đường, hoặc chết thoải mái, hoặc…” Chú họ tự nhiên bẻ cổ Lưu Tam nhìn về phía biển, lạnh lùng nói: “Tựa như những người mà anh hại chết ở đây, mãi mãi mắc kẹt chốn này!”. Lúc này tôi mới phát hiện ra chẳng rõ từ lúc nào, các du hồn đã tụ tập lại đây. Da bọn họ phồng lên, mặt xanh lét, đáng sợ nhất là tất cả cứ nhìn Lưu Tam chòng chọc, tựa như sẵn sàng cắn chết gã bất cứ lúc nào! “A…” Lưu Tam hét chói tai, đũng quần ướt sũng… Trước đây tôi hay nói mình bị dọa tè ra quần, nhưng lần đầu tiên được chứng kiến trường hợp thực tế Đúng lúc thấy chú họ đã hù được Lưu Tam, tôi chợt phát hiện ra nước biển đang từ từ dâng lên, chẳng bao lâu sẽ chạm đến chân Phương Tổ và Lưu Nghiên. Tôi vội nhắc chú: “Thủy triều lên kìa…”
Chú họ cúi đầu nhìn, sầm mặt: “Không phải triều dâng…” Sau đó, sóng biển dâng cuồn cuộn, tựa như sắp trở trời.