Có lẽ trong mắt những thôn dân này, trừ tính mạng mình ra, người khác có chết hay không cũng chẳng sao! Thật may, năm đó không phải tất cả người Trung Quốc đều không quan tâm đến sống chết của người khác như vậy,
nếu không sẽ chẳng có được cuộc sống tốt đẹp như ngày nay. Tôi rất2may mắn vì mình được sinh ra ở xã hội bây giờ, mặc dù không phải rất hoàn mỹ, nhưng so sánh với xã hội Trung Quốc cũ cũng tốt hơn rất nhiều. Đến lúc này tôi mới bỗng nhiên hiểu ra cái tình cảm khó hiểu nảy sinh trong lòng mình đối với Hạ Hà là gì, đó5là một loại thương cảm… đau lòng cho số mệnh truân chuyên của cô ấy, càng đau lòng cho sự cố chấp hi sinh vì tình yêu của cô ấy.
Nhưng vấn đề bây giờ là tôi làm thế nào mới có thể giải phóng được những oan hồn bị kẹt hàng trăm năm ở đáy hồ này đây? Hiện6giờ chú Lê và Đinh Nhất không ở bên tôi… Mỗi khi phải đối mặt với những tình huống như thế này tôi luôn cảm thấy rất mông lung, bởi khi khẩn trương, đầu óc con người trở nên chậm chạp hơn bình thường.
Tôi lo lắng cha tay vào nhau, sau đó quay sang hỏi Hạ Hà ở bên5cạnh: “Nếu chị không hận người đàn ông kia, thì tại sao nhiều năm như vậy cũng không chịu rời đi?”
Hạ Hà khẽ thở dài: “Bởi tôi đang đợi… Anh ấy đã hứa nhất định sẽ trở lại mang tôi đi, tôi tin tưởng anh ấy, cho nên nhất định phải đợi đến khi anh ấy trở lại…” Tôi3phải mắng thầm trong lòng một câu, thật là một người phụ nữ ngốc nghếch… Đã qua hơn một trăm năm, người đàn ông kia chắc đến vụn xương cũng sắp tan hết rồi mà cô ấy vẫn ở đây chờ? Vào giờ phút này tôi mới hiểu được, thứ vây khổn hồn phách cả thổn này không phải oán khí mà là chấp niệm cùng sự si tình trong lòng Hạ Hà.
Bây giờ tôi chỉ hi vọng những người tiến vào trước đó đừng xảy ra chuyện gì, nghĩ vậy nên tôi xác nhận cùng Hạ Hà một lần nữa, xem cô ấy có thấy những người khác giống tôi không? Hạ Hà mờ mịt lắc đầu: “Không… Anh mặc quần áo kì quái như vậy, nếu gặp thì tôi nhất định sẽ nhớ.”
Tôi nhìn ánh mắt Hạ Hà vô cùng chân thành, nên tin rằng cô ấy không gạt tôi, nhưng như vậy thì những người đó có thể đi đâu chứ? Còn cả Đinh Nhất và chú Lê nữa, bọn họ đột nhiên biến mất bên cạnh tôi… Hoặc là nói, tôi đột nhiên biến mất bên cạnh họ?
Nghĩ thông rồi, tôi cũng không vội tìm kiếm họ khắp nơi nữa, chắn hẳn bây giờ Đinh Nhất và chú Lê còn đang sốt ruột đi tìm tôi! Nhất định do tôi có thể chất đặc thù nên đi vào được thôn cổ bị vây dưới hồ này, bây giờ, việc tôi có thể làm chính là nghĩ biện pháp đi ra ngoài.
Tôi xoay người nói lời chia tay với Hạ Hà: “Chị Hạ Hà, tôi phải đi… Chị nghe tôi khuyên một câu, đừng đợi nữa, có những người chị vĩnh viễn không đợi được đâu.” Hạ Hà đau buồn cười một tiếng và nói: “Tôi không thuyết phục được lòng mình… Chỉ có thể để mặc nó chờ như vậy thôi.”
Tôi nghe cô ấy nói vậy thì biết mình có khuyên can cũng vô dụng, chấp niệm có thể vây khốn cả một đám ma quỷ như vậy thì tôi khuyên vài câu sao có thể giải được chứ? Xem ra muốn chấp niệm của Hạ Hà tiêu tán, cũng chỉ có thể đợi người đàn ông kia trở về… Nhưng làm sao có thể: Năm đó anh ta lựa chọn hèn yếu như vậy, bây giờ thành ma rồi thì có thể dũng cảm sao?
Sau khi từ biệt Hạ Hà, tôi vội vàng trở lại nơi đã bị tách khỏi Đinh Nhất và chú Lê, có lẽ đi vào sương mù một lần nữa là tôi có thể trở lại thế giới thực tại… Nhưng tôi đã nghĩ quá tốt đẹp, khi tôi không do dự đi vào sương mù dày đặc, tôi phát hiện mình càng ngày càng lạc mất phương hướng.
Trước đó dẫu sao cũng có dây buộc, cho dù không rõ phương hướng cũng không đến nỗi lạc trong sương mù, nhưng bây giờ… Tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi trong sương mù, dưới chân lại biến thành bùn lầy, tôi lại phải đi từng bước một.
“Đinh Nhất! Chú Lê.” Tôi vừa đi vừa gọi, hi vọng bọn họ có thể nghe thấy tiếng của tôi. Nhưng tôi gọi nửa ngày mà bốn phía vẫn chỉ là sương mù, chẳng lẽ bọn họ đã theo sợi dây trở về rồi?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị tôi bác bỏ ngay lập tức, vì tôi biết bọn họ sẽ không bỏ lại tôi mà đi, lúc trước cho dù gặp phải tình cảnh nguy hiểm, bọn họ cũng chưa từng bỏ tôi, huống chi là bây giờ? Hơn nữa tôi không tin một đám sương mù mà có thể vây khốn được ông đây?! Sau khi đã quyết, tim tôi không thấp thỏm nữa, tôi tiếp tục vừa đi vừa gọi bọn họ… cho đến khi phía trước đột nhiên vang lên tiếng động, giống như có người đang đi về phía tôi, Tôi vui mừng, chắc mẩm Đinh Nhất và chú Lê nghe thấy tiếng tôi nên tìm tới, vì vậy tôi cũng chạy về hướng đó! Nhưng chưa chạy được mấy bước thì tôi dừng lại… bởi tôi cảm nhận được một loại khí tức xa lạ, người trước mặt không phải Đinh Nhất, hoặc có thể nói không phải là người…
Vào giờ phút này, tôi cảm nhận rõ rệt hơi lạnh thấu xương quanh quẩn trong sương mù đang từ từ đến gần mình, lúc này tôi mới hiểu được, những ma quỷ trong thôn cổ chẳng là gì cả, bọn họ chỉ là một đám hồn phách mơ hồ không biết mình còn sống hay đã chết.
Những kẻ đang đi đến gần tôi này, cả người đầy sát khí, là ác ma oán khí ngút trời!! Chẳng lẽ ở thôn Hạ Hồ này còn có người chết thảm hơn cả Hạ Hà? Ngay tại lúc tôi đang băn khoăn không biết ác ma trước mắt tôi là ai thì một bóng người đã từ từ đi ra từ trong màn sương mù dày đặc…
Tôi ngẩng đầu nhìn, trong lòng lập tức hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy một người đàn ông mặt trắng mặc quần tây áo sơ mi đi ra từ sương mù, nếu không phải quanh người anh ta có tà khí quẩn quanh thì tôi không thể nhìn ra người đàn ông dịu dàng như vậy mà lại là ác ma sát khí bức người… Anh ta khẽ đẩy mắt kính lên, mặt lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Tại sao lại xuống thôn Hạ Hồ…”
Mặc dù người đàn ông này còn cách tôi một đoạn, nhưng hai chân tôi đã không tự chủ được mà phát run, thế là tôi đưa tay gõ lên hai chân mình, sau đó tỏ vẻ ung dung nói: “Tôi… Tôi, tôi đi nhầm đường, đúng! Tôi bị lạc đường nên mới vào đây, xin hỏi… Xin hỏi làm thế nào để rời khỏi đây?”
Người đàn ông đeo kính khẽ nheo mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, anh ta nói: “Nếu tôi nói với cậu là, nơi này chỉ có thể vào mà không thể ra?” Tôi nghe vậy mà lòng cảm thấy nặng nề, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, xem chừng lần này tôi gặp phải nhân vật lợi hại rồi… Có một thoáng, tôi từng nghĩ lấy con dao ở ống quần ra, nhưng sau đó lập tức từ bỏ ý niệm này. Bởi nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên đối đầu, tôi cũng không phải là Đinh Nhất. Nếu thực sự muốn đối đầu, người thua thiệt cuối cùng cũng chỉ là mình… Cho nên trước hết tôi chỉ có thể trấn an anh ta, kéo dài thời gian, chờ đợi hai người Đinh Nhất nghĩ ra biện pháp tìm được tôi.
Sau khi cân nhắc, tôi bình tĩnh lại rồi chỉ vào thôn Hạ Hồ sau lưng mình: “Anh cũng là người của thôn Hạ Hồ ư?”
Người đàn ông nghe tôi hỏi vậy thì đưa mắt nhìn phía sau lưng tôi, sau đó lạnh lùng nói: “Đã từng…”