*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết quả khi Tạ Vạn Tường xem lại video kỳ mở thưởng đó thì phát hiện, người dẫn chương trình nói rất rành mạch, người may mắn trúng giải nhất đó ở chính thành phố này!! Điều này làm Tạ Vạn Tường đột nhiên có một suy nghĩ, có thể nào tờ vé số trúng thưởng kia chính là tờ mà hắn mua, nhưng ông chủ cửa hàng xổ số phát hiện trúng thưởng nên đã ỉm đi và lừa hắn rằng đã không in ra hay không? Vừa nảy ra suy nghĩ này, trong lòng Tạ Vạn Tường rất phẫn nộ, hắn cảm thấy mình cũng đã mua xổ số trong tiệm này mấy năm, không ngờ ông chủ vì2tiền mà có thể vô sỉ đến nước này!
Tiếp đó Tạ Vạn Tường trở lại cửa hàng xổ số muốn tìm ông chủ lý luận, không ngờ khi hắn đến mới biết cửa hàng xổ số này đã đổi chủ rồi! Ông chủ hiện giờ cho hắn biết, ông chủ Ngũ trước đó trúng giải thưởng lớn cho nên không làm nữa.
Thế này càng chứng thực được suy nghĩ của mình, khi ấy Tạ Vạn Tường nói với ông chủ mới: “Tờ vé số trúng giải nhất của họ Ngũ kia là của tôi!” Ông chủ mới vừa nghe thể thì cười bảo: “Vé số của anh sao lại để cho người khác trúng giải năm triệu tệ chứ?” Sau đó6Tạ Vạn Tường kể lại sự tình cho ông chủ, ông ta nghe xong cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho Tạ Vạn Tường: “Nếu thật là như vậy thì họ Ngũ kia đúng là kẻ chẳng ra gì! Nhưng anh có chứng cứ gì có thể chứng minh không? Bên trung tâm xổ số không quan tâm đến anh đâu, bọn họ chỉ công nhận vé số thôi.” Nghe vậy, Tạ Vạn Tường choáng váng, bởi vì hắn đã xóa hết tin nhắn gửi cho họ Ngũ trên Wechat cả rồi. Bây giờ đùng một cái tìm đâu ra chứng cứ chứng minh mình mới là chủ nhân tờ vé số kia? Hơn nữa từ đầu đến cuối, bản thân3hắn cũng thực sự không trả tiền cho tờ vé số đó, đây chỉ là một thỏa thuận bằng miệng không ai có thể chứng minh. Khỏi cần nghĩ cũng biết trăm phần trăm là năm triệu tệ này sẽ một đi không trở lại.
Nhưng Tạ Vạn Tường không cam lòng, đó là dãy số mà hắn đã kiên trì mua rất lâu rồi, bây giờ khó lắm mới trúng thưởng, kết quả được lợi lại là người khác!! Thế là hắn dùng trăm phương nghìn kể hỏi thăm xem họ Ngũ này ở chỗ nào… định tìm đối phương nói phải trái.
Bắt đầu từ ngày đó, Tạ Vạn Tường không đi lái xe dù nữa, hắn dùng cả ngày để9đi tìm tay chủ họ Ngũ kia. Tuy rằng họ quen biết nhau đã mấy năm, nhưng trừ việc biết người này họ Ngũ ra, hắn chẳng biết thông tin gì nữa cả, cuối cùng Tạ Vạn Tường phải tốn rất nhiều sức lực mới tìm được ông chủ Ngũ này.
Hóa ra sau khi trúng thưởng, ông chủ Ngũ lập tức sang nhượng cửa hàng xổ số, chắc ông ta sợ Tạ Vạn Tường sẽ quay lại tìm, cho nên mới hành động nhanh chóng như thế. Sau đó ông ta mua một miếng đất ở vùng ngoại ô, mở một làng du lịch, làm ăn thuận buồm xuôi gió… Cho đến khi Tạ Vạn Tường vất vả lắm mới tìm4đến được chỗ ông ta thì đã là chuyện hai tháng sau rồi. Nhưng điều làm Tạ Vạn Tường tức giận chính là, tay họ Ngũ này không hề giật mình khi thấy mình tìm đến, trái lại ông ta còn bình tĩnh hòa nhã pha cho hắn một ấm trà, bảo hắn ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Khi ấy Tạ Vạn Tường phẫn nộ chất vấn: “Tờ vé số mà ông trúng thưởng là của tôi đúng không!?” Ông chủ Ngũ mỉm cười: “Anh có bỏ tiền ra mua không? Anh không có… đúng không? Thật ra, sau hôm mở thưởng tôi đã cho anh cơ hội rồi, nếu lúc ấy anh phát hiện trúng thưởng rồi lập tức đòi tôi tờ vé số kia, lúc ấy tôi sẽ đưa cho anh. Nhưng anh lại quá sơ ý, trên bảng kết quả xổ số rõ ràng có ghi dãy số trúng giải nhất trong giai đoạn hiện tại, nhưng anh lại chẳng liếc nhìn lấy một cái, anh nói xem chuyện này có thể trách ai được? Vậy chỉ có thể chứng minh anh cũng không quá để ý bản thân mình có thể trúng thưởng hay không.”
Tạ Vạn Tường căm giận nói: “Nói hươu nói vượn! Cái tên lừa đảo này!! Rõ ràng ông biết tôi trúng thưởng xổ số, lại lừa tôi nói quên in? Sao ông không có chút đạo đức nghề nghiệp nào vậy hả?” Ông chủ Ngũ khẽ bật cười: “Thế tôi mới nhượng lại cửa hàng kia, sang nhượng cho người có đạo đức nghề nghiệp hơn làm rồi đấy.” Trong cuộc nói chuyện lần đó, Tạ Vạn Tường không chiếm được một phần lợi nào, bởi vì trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ rằng, đây là một chuyện chẳng ai có thể chứng minh, cho dù Tạ Vạn Tường có đi tố cáo ông ta, thì cuối cùng cũng chẳng thể làm gì được cả.
Không cam lòng, Tạ Vạn Tường trở về càng nghĩ càng giận, cuối cùng hắn vẫn đến toà án khởi tố ông chủ Ngũ. Bởi hắn cảm thấy mặc kệ có được hay không cũng phải thử một lần, nếu không thì thật sự trơ mắt nhìn năm triệu tệ của mình bay mất. Kết quả của vụ kiện tụng này không khó đoán trước, Tạ Vạn Tường nhanh chóng thua kiện vì không đủ chứng cứ, chẳng những hắn không lấy được năm triệu tệ thuộc về mình, mà còn phải đắp vào một phần phí tố tụng và phí luật sư.
Vẫn còn chưa hết, sau khi làm lớn chuyện, rất nhiều người quen biết hai người họ đều tin tưởng tay họ Ngũ kia, bọn họ cảm thấy Tạ Vạn Tường hắn ham tiền đến phát điên rồi, thấy người ta trúng thưởng nên đỏ mắt!? Trong lòng Tạ Vạn Tường có khổ mà không nói nên lời, bởi vì trong chuyện này không có kẻ thứ ba biết nội tình, cho nên không ai có thể chứng minh tờ vé số kia chính là của hắn… Vì chuyện này, hắn đã không còn lòng dạ nào tiếp tục chạy xe, bởi vì hắn không thể phủi đi cảm giác năm triệu tệ trượt khỏi những đầu ngón tay mình. Càng nghĩ càng giận, Tạ Vạn Tường quyết định trả thù ông chủ Ngũ. Hắn nhất định phải làm cho kẻ đã trộm năm triệu tệ của mình nếm mùi lợi hại… Nhưng Tạ Vạn Tường nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nên trả thù tay họ Ngũ này như thế nào, vì thế mỗi ngày hắn đi theo ông ta, định bụng tìm hiểu ông ta có tiền rồi thì mỗi ngày làm những việc gì.