Lúc này tôi thấy người trung niên nhẹ nhàng thả bọc vải trên vai xuống đất, sau đó mở một góc cho chú Lê nhìn, đôi mắt mê tiền của chú Lê lập tức híp2lại thành một đường nhỏ.
Bên chúng tôi cũng đã nhóm được lửa, người trẻ tuổi hơn trong hai người kia vội bước đến trước đống lửa và nói: “Đừng thấy ban ngày trời nắng to,7nhưng đến tối trong núi sẽ rất lạnh đấy!” Tôi cười nói với cậu ta: “Đúng thế, hai người làm công việc này có phải lên núi quanh năm không?”
Người trẻ tuổi đặt mông ngồi1bên cạnh đống lửa, nói: “Cũng không cần thiết phải thể, chủ yếu là xem lúc đó nhà bọn em có dư dả hay không, công việc này có độ nguy hiểm rất lớn, nếu7làm việc này quanh năm thì không biết chừng không về được ấy… Năm ngoái trong thôn em có hai thằng to khỏe chết vì ngã vách núi đấy.”
Tôi nghe vậy thì thở dài: “Tiền0này đúng là kiếm không dễ dàng! Anh thấy hôm nay hai người thu hoạch được không nhỏ nhỉ!” Người trẻ tuổi đắc ý: “Thế này cũng chưa là gì, chỉ đủ để em và chú tiêu pha hai tháng thôi! Đúng rồi, các anh là dân đi phượt à?”
Tôi nhìn người thanh niên này từ trên xuống dưới đều tản ra sự chất phác, vậy mà cũng biết đến dân đi phượt, thế là tôi có hăng hái trò chuyện với cậu ta một lúc, kết quả càng làm tôi giật mình là, tên này nói chuyện với tôi một lúc thì rút một chiếc điện thoại Iphone từ trong túi ra và hỏi tôi tải WeChat về như thế nào?!
Xem ra công việc khai thác Bách ở vách núi này đúng là kiếm được rất nhiều tiền, đừng nhìn cách ăn mặc của tên nhóc này chẳng ra sao, thế mà lại có thể dễ dàng lấy ra một chiếc Iphone đời mới nhất, đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong! Nhưng cậu ta sử dụng một chiếc điện thoại đắt tiền như vậy mà đến WeChat cũng không biết dùng, thì thật là lãng phí chiếc điện thoại thông minh đắt tiền này.
Thế là tôi nổi lòng tốt muốn dạy cậu ta một chút, tôi tiện tay mở màn hình di động ra, muốn xem thử tín hiệu ở đây thế nào? Những điều này không quan trọng, vì tôi nhìn thấy một bức ảnh gây “choáng” trên nền màn hình chờ của di động…
“Điện thoại này cậu em mua bao nhiêu tiền, anh cũng muốn về đổi một chiếc như thế?” Tôi dò hỏi. Người trẻ tuổi nghe tôi hỏi vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Rất đắt… phải hơn một ngàn ấy!” Tôi nghe mà hừ lạnh trong bụng, được lắm thằng nhóc này… Quả nhiên chẳng phải phường tốt đẹp gì, thế là tôi cứ tiếp tục nói chuyện tào lao với cậu ta: “Điện thoại này rất được, tiếc là cái nơi hoang vắng này không có tín hiệu!”
“Không có tín hiệu? Thảm nào em thấy trên này có trò chơi, mà chơi lúc được lúc không đâu?” Tên trẻ tuổi tự lầm bầm. Ai ngờ lúc này, người đàn ông trung niên thấy tôi đang nghịch di động cùng thằng nhóc này, liền cáu kỉnh quát: “Thằng chó kia! Đừng có ngồi đấy nữa, mau đi nhặt củi về đi!”
Bị ông ta gầm lên như thế, tên trẻ tuổi lập tức đứng lên, sau đó giật lại điện thoại di động trong tay tôi, rồi chạy đi nhặt củi. Lúc này Đinh Nhất đến bên cạnh tôi hỏi nhỏ: “Có chỗ nào không đúng à?”
Tôi liền ghé vào tai anh ta thì thầm vài câu, anh ta nghe xong gật đầu nhẹ với tôi và nói: “Được.”
Sau khi nói xong với Đinh Nhất, tôi giả vờ đi sang giúp lão Hải chuẩn bị lều, mượn cơ hội rỉ tai anh ta mấy câu. Anh ta nghe xong sầm mặt xuống, ngay sau đó gật đầu với tôi: “Không thành vấn đề…” Cũng không bao lâu, tên trẻ tuổi kia không tình nguyện ôm một đống nhánh cây về nhóm lửa, nhưng nhìn thằng nhóc này biết ngay là đứa lười biếng, nó nhặt về đều nhánh cây tươi, có nhóm nửa ngày cũng không bắt lửa.
Người trung niên thấy vậy liền quát to: “Đồ ăn hại! Ngay cả nhóm lửa cũng không xong, mày nói xem mày còn có thể làm được chuyện gì?”
Tên trẻ tuổi này chắc bị mắng chửi đã quen, cậu ta ỉu xìu cúi đầu đứng sang một bên, không dám ho he tiếng nào… Tôi xem mọi chuyện đã lên dây cót sẵn rồi, bèn liếc nhìn ra hiệu cho Đinh Nhất và lão Hải, hai người họ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, từ từ tới gần hai tên kia.
Lúc này những người khác cũng đều nhìn ra mấy người chúng tôi có hành động khác thường, nhưng lại không biết mục đích của chúng tôi là gì… Chờ khi hai tên khai thác cây Bách phát hiện có điều lạ thì bọn chúng đã bị Đinh Nhất và lão Hải đè chặt xuống đất rồi. Sau đó gã trung niên kia đỏ gay mặt hồ lên: “Chúng mày muốn làm gì? Muốn cướp bóc à? Hai người bọn tao không có tiền! Ha… Tao biết rồi, chúng mày thấy tiền nên động lòng, muốn cướp gỗ Bách của bọn tao phải không? Không phải chúng mày tới du lịch à? Sao lại đi cướp của những người nghèo như bọn tao? Chúng mày là người trong thành phố sao có thể hư hỏng như vậy chứ!!”
Tôi nghe thể thì cười gian ngồi xổm trước hai tên này, cất giọng hung ác: “Kêu đi, kêu to nữa vào… Tôi muốn xem giữa nơi núi rừng hoang dã thể này, ông có kêu rách cổ thì có người nào tới cứu không? Đến lúc đó, tôi làm thịt cả hai rồi quăng vào trong một hẻm núi nào đó, tôi xem có ai có thể tìm thấy các người!!”
Nói xong những lời này, trong lòng tôi thấy rất sảng khoái, thì ra cảm giác khi làm “Cướp” lại tốt như vậy! Gã trung niên vừa nghe tôi nói vậy, giọng lập tức mềm nhũn: “Mấy vị… Mấy vị, chúng tôi thật sự không có tiền bạc gì cả, chẳng phải các người muốn gốc Bách này ư? Cầm đi… Chỉ cần có thể thả chúng tôi ra, thì chuyện gì cũng có thể thương lượng!” Lúc này mấy người trong đội lão Hải đều ngây ra, chắc họ cũng không hiểu vì sao vừa nãy còn rất tốt, mà bây giờ chúng tôi lại muốn cướp đồ của người ta? Lần này vào núi không phải là để tìm người à? Tôi thấy cũng đã đến lúc, liền liếc Đinh Nhất một cái, anh ta lập tức lấy cuộn băng dính từ trong túi ra, trói thật chặt hai chú cháu này, đặc biệt là gã trung niên, tôi còn cố ý bảo Đinh Nhất dán cả miệng ông ta lại!
Lúc này tên trẻ tuổi đã sợ tè ra quần, cậu ta sợ hãi nhìn tôi và nói: “Đừng giết em… Anh, không phải là anh muốn cái điện thoại di động của em à? Cầm đi, tuyệt đối đừng giết em!!” Tôi nghe thể bèn thò tay vào túi quần cậu ta móc ra chiếc điện thoại Iphone kia, tôi mở ra nhìn kỹ bức ảnh ở màn hình chờ, rồi đưa cho lão Hải. Anh ta nhìn rồi gật đầu nói với tôi: “Đúng rồi, là anh Huy…”
Mấy người trong đội chúng tôi nghe vậy mặt biến sắc, tất cả đều nhìn về phía bức ảnh trên màn hình chờ của chiếc điện thoại, trong ảnh là một cặp tình nhân mặt đầy hạnh phúc… mà không khéo làm sao, cả nam và nữ này tôi đều biết.
Hai người này, một người là Lý Ninh Thiến trước đó chúng tôi đã gặp qua một lần, mà người đàn ông bên cạnh cô ấy chính là người chúng tôi đang muốn tìm kiếm, người đã mất liên lạc hơn bốn mươi ngày nay – Lưu Ninh Huy!
“Điện thoại di động này ở đâu ra?” Tôi lạnh giọng hỏi tên trẻ tuổi. Cậu ta nghe tôi hỏi thì muốn quay đầu nhìn về phía gã đàn ông trung niên ở sau lưng, nhưng lại bị tôi xoay mặt trở lại, tôi hung tợn nói với cậu ta: “Anh bảo mày trả lời… Mày chỉ có một cơ hội, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, nếu như trả lời sai?! Vậy thì có phải đến gặp Diêm Vương cũng đừng kêu oan, bởi vì anh đã cho mày cơ hội rồi.”