Người Tìm Xác

Chương 1253



Chú Lễ cầm chiếc điện thoại nhìn thoáng qua, lông mày chú nhíu lại: “Trước đó điện thoại đúng là Lưu Ninh Huy gọi về… Hỏng rồi, chú Vãng Sinh niệm lúc trước xem như vô ích, thằng nhóc này nhất định còn băn khoăn vợ chưa cưới của mình nên chưa chịu đi!”

Tôi nghe thể thì hơi xúc động: “Anh ta không2muốn đi cũng là bình thường, dù sao Lý Ninh Thiên là tưởng niệm duy nhất của anh ta trước khi chết, sau khi chết muốn nhìn thấy cô ấy cũng đâu có gì sai.”

Chú Lê trừng mắt nhìn tôi: “Chuyện đâu có đơn giản như thế, âm hồn lưu luyến ở nhân gian quá lâu cũng không phải chuyện tốt, mặc kệ7cậu ta vì yêu hay hận, cuối cùng đều sẽ biến thành một chấp niệm, đến lúc đó thì dù đối với người sống hay với cậu ta cũng không phải chuyện tốt…”

Tôi đang nghĩ muốn hoàn thành một chuyện tốt “Tình yêu giữa người và ma”, nhưng nghe chú Lê nói xong lại giật mình: “Nghiêm trọng như vậy à, vậy tiếp1theo nên làm gì?” Chú Lê vò đầu suy nghĩ: “Chờ đưa thi thể Lưu Ninh Huy trở về rồi hẵng nói… Nhưng điều chú lo lắng nhất bây giờ không phải Lưu Ninh Huy, ngược lại là cô bé Lý Ninh Thiên kia. Lần trước khi nhìn thấy ánh mắt của cô bé ấy hơi quái lạ, chỉ mong không phải kết7quả xấu nhất mới tốt.”

Nghe chú Lê nói thế tôi cũng nhớ lại, trước đó khi gặp Lý Ninh Thiến, tôi có cảm giác như cô ấy biết hết mọi chuyện, nhưng trạng thái cả người lại rất phấn khởi, giống như vẫn chìm đắm trong vui sướng khi sắp trở thành cô dâu.

Điều này cũng không phải hiện tượng tốt, có người0khi đau đớn tột cùng, sẽ làm ra một loại trốn tránh hiện thực, giống như kiểu “mất trí nhớ tạm thời”. Thế nhưng Lý Ninh Thiến lại không giống như tình huống đó, cô ấy dường như đang sống trong thế giới mình kỳ vọng, đối với hiện thực mắt điếc tai ngơ. Nhưng một khi thế giới kỳ vọng tan biến, nó sẽ là một tai họa ngập đầu đối với tinh thần của cô ấy, có khi còn trực tiếp phát điên…

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mà bệnh về tinh thần lại là một loại bệnh vô cùng phức tạp, người một khi bị bệnh đó chính là cả đời, cho dù chữa trị tạm thời, cũng không có bác sĩ nào dám nói người đó sẽ vĩnh viễn không tái phát. Bởi vì bộ não con người cực kì phức tạp, có chút khu vực được gọi là khu vực cẩm của Thượng đế, dù kỹ thuật y học bây giờ cũng không cách nào với tới.

Tôi thật không hi vọng Lý Ninh Thiện tại những năm tháng tươi đẹp của cuộc đời lại biến thành điển điên khùng khùng, càng không muốn cô ấy vì người yêu làm ra chuyện gì càng thêm cực đoan… Đêm thứ hai ngủ tại dã ngoại có vẻ tốt hơn một chút, có lẽ tôi đã thích ứng cảm giác “Trời làm chăn đất làm giường”! Đương nhiên, cũng không đến mức như thế, dù sao trên đầu có lều vải, trên người cũng có túi ngủ. Ai ngờ ngủ đến nửa đêm, tôi liền bị tiếng động bên ngoài đánh thức, tôi chăm chú lắng nghe, thì ra là trời đang mưa. Cũng may nghe lời lão Hải đem thi thể Lưu Ninh Huy mang lên, nếu không nhỡ đâu lần nữa lũ quét cuốn tới, vậy chúng tôi không biết phải đuổi theo bao xa nữa. Đang suy nghĩ đến đó, đột nhiên tôi lại nhìn thấy một bóng đen hiện lên trước lều, đang giật mình muốn hỏi đối phương là ai, lại bị một bàn tay bịt miệng. Trong lòng tôi khẩn trương, vừa định dùng sức giãy giụa, lại nghe thấy Đinh Nhất nói nhỏ bên tai: “Đừng lên tiếng… Bên ngoài có gì đó là lạ.”

Tôi liếc mắt nhìn, trong lòng liền buông lỏng, phát hiện hóa ra là Đinh Nhất lấy tay che miệng tối, thế là tôi gật nhẹ đầu, anh ta lập tức thả lỏng tay ra, sau đó dùng ngón tay chỉ con dao thép đang cài ở ống quần tối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20: 20: Ép Mua Ép Bán 2

Trong nháy mắt tôi liền hiểu ý Đinh Nhất, lập tức rút dao ra, đồng thời nói nhỏ bên tai anh ta: “Chú Lê còn đang trong lều của mình, làm sao bây giờ?”

Đinh Nhất nghĩ một chút rồi nói với tôi: “Đi ra trước xem một chút, cậu theo sát tôi…”

Tôi gật nhẹ đầu làm một thủ thế OK với anh ta. Động tác Đinh Nhất rất nhẹ, chỉ thấy anh ta trước tiên kéo nhẹ khóa trên lều, sau đó từ từ chui ra ngoài.

Tối thận trọng đi sau Đinh Nhất, rất nhanh liền đi ra ngoài, tôi tin tưởng với thính lực của anh ta, Đinh Nhất đã đánh giá được thực lực của đối phương, cho nên mới dẫn tôi ra ngoài.

Lúc chúng tôi đi đến trước lều chú Lê, lão thầy bói này còn đang kéo bễ bên trong, thể là Đinh Nhất ra hiệu cho tôi vào trước đánh thức chủ Lê. Tôi đương nhiên cũng dùng biện pháp của Đinh Nhất, trước tiên che miệng chủ Lê, sau đó ghé vào lỗ tai nói nhỏ: “Đừng sợ, là cháu… Bên ngoài có gì đó quái lạ, chú tranh thủ thời gian mặc quần áo rồi đi với cháu ra ngoài.”

Chú Lề lúc đầu còn ngơ ngác, nhưng gừng càng già càng cay, rất nhanh đã hiểu có chuyện gì xảy ra, sau đó tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi cùng tôi chui ra khỏi lều. Trời lúc này mưa không to lắm, chỉ tí tách không ngừng rơi, sau khi tôi ra ngoài đầu tiên là nhìn thi thể Lưu Ninh Huy cách đó không xa, phát hiện túi ngủ bao lấy thi thể không có gì thay đổi, thế là thoáng thở phào. Thầm nghĩ thi thể Lưu Ninh Huy vẫn còn là tốt, tối thiểu chúng tôi không uổng công đi chuyến này. Nhưng vừa nghĩ đến bóng người lại làm tôi thầm kinh hãi, nơi này rừng núi hoang vắng, là ai không có việc gì chạy đến chỗ này chứ? Tôi đang nghĩ ngợi, lại đột nhiên phát hiện Hoàng Tiểu Quang bị trói trên cây trước đó đã không thấy! Chẳng lẽ bóng người lúc nãy là cậu ta?

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, thằng nhóc đó nhát như chuột, nếu thực sự có cơ hội chạy trốn làm sao sẽ còn đi đi lại lại giữa mấy cái lều vải của chúng tôi chứ?

Nếu như không phải Hoàng Tiểu Quang, vậy làm sao cậu ta có thể trốn được? Chẳng lẽ là Hoàng Hữu Phát trước đó chạy trốn lại trở về… Mẹ! Tôi làm sao lại quên mất tên này? Lão già này lòng dạ ác độc, trở về chắc cũng không phải muốn cứu Hoàng Tiểu Quang, mà là không nỡ bỏ gốc cây Bách mà lão đào được lúc trước!

Chắc trước đó lão già này đã làm không ít chuyện cướp bóc rồi, lần này bị thiệt thòi lớn trước chúng tôi, khó bảo đảm không về thôn gọi mấy thằng cặn bã như lão trở về cướp chúng tôi thêm một lần nữa.

Nghĩ như thế tôi liền nhỏ giọng nói với Đinh Nhất: “Có phải Hoàng Hữu Phát hay không?” Đinh Nhất nghe thể thì sa sầm mặt, sau đó gật đầu nói: “Chắc thế, tôi vừa ngửi thấy mùi tanh đặc trưng của đất trên người bọn họ… Mà nghe tiếng cũng có không ít người, lát nữa cậu cẩn thận một chút!” Tôi gật đầu với Đinh Nhất, sau đó nắm con dao thép trong tay, thầm nghĩ tôi đã thấy vô số người chết, nhưng so sánh với muôn hình muôn vẻ thi thể người sống thường đáng sợ hơn nhiều… Bởi vì lòng người giống như biển, không ai biết được cái ác sâu thẳm ẩn giấu trong đó như thế nào. Mấy người lão Hải lúc này cũng nghe tiếng động mà ra khỏi lều, cả đám đều buồn ngủ nhìn về phía chúng tôi. Bọn họ đều là những người cực giỏi sinh tồn ngoài hoang dã, nhưng gặp được kẻ xấu liệu có khiếp đảm hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.