*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Dương nghe thế thì cơ thể run lên, sau đó hắn cười nhẹ: “Chỉ trách bọn tao tài nghệ không giỏi, rơi vào tay bọn mày cũng chẳng có gì oán trách, mà sư huynh dù sao cũng là cầu người được người, dù sao cũng đạt được mục đích rồi…” Nói đến đây đột nhiên hắn nhìn về phía tối: “Có đúng không Trương Tiểu Bảo? Sư muội tao đi rồi, không có cô ấy, độc tình của mày mỗi ngày sẽ phát tác vào giờ Hợi, có lẽ mày còn chưa biết cảm giác ruột gan đứt từng khúc, so sánh với cái trống cầm tay kia còn kích thích hơn trăm lần… Ha ha… Ha ha…” Từng tiếng cười cuồng dã của Triệu Dương vang lên. Đinh Nhất nghe thể liền nắm chặt cổ2áo của Triệu Dương hỏi: “Mày nói rõ ràng đi… Độc tình là cái gì?” Triệu Dương lúc này than nhẹ một tiếng: “Thứ độc tình này… Thật sự tuyệt vời không thể tả nổi! Người bị trúng độc nếu như không thể có được tình yêu mình muốn, chắc chắn gan ruột sẽ bị đứt ra từng đoạn, đau đến không muốn sống. Nhưng mấy người yên tâm, cổ độc tình yêu này tạm thời không lấy tính mạng của hắn, trừ khi…” “Trừ khi cái gì?” Đinh Nhất hỏi với đôi mắt đỏ hồng.
“Trừ khi người hạ cổ đã chết, lúc ấy người trúng độc tình cũng sẽ không sống được lâu, cho nên các người phải mong sư muội của chúng tao sống lâu trăm tuổi mới tốt… Sao rồi Trương Tiến Bảo? Cứ như7vậy mày và sư muội bọn tao phải dây dưa tiếp một đời một kiếp này rồi, ha ha… Sư phụ, con không thể đưa kẻ thù đến trước mặt người, đồ đệ cũng chỉ có thể để hắn vĩnh viễn đau đớn… vĩnh vĩnh viễn viên đau đớn!”.
Tôi thấy Triệu Dương càng nói càng kích động, trong lòng biết không tốt, thế là vội hô to với Đinh Nhất: “Đừng để hắn chết!” Nhưng chúng tôi vẫn chậm một bước, chỉ thấy Triệu Dương dùng máu của mình vẽ lên mặt một ký hiệu cổ quái, sau đó hai mắt hắn chợt lồi ra, miệng phun máu tươi mà chết. Tôi không muốn Triệu Dương chết như thế này, rất nhiều ký ức của hắn tại giây cuối cùng tiến vào trong đầu của tôi, hóa ra1tất cả những người đáng hận, đều có chỗ đáng thương. Sau đó tôi được bọn họ đưa gấp đến bệnh viện của khu thắng cảnh để cứu chữa, trong quá trình này tôi gần như hoàn toàn hôn mê, đến tận vài ngày sau tôi mới tỉnh lại trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện. Người đầu tiên tôi thấy khi tỉnh lại là chú họ, trước đó Đinh Nhất đã liên lạc với chú ấy, bởi vì mấy người chú Lê không thể giải được độc tình trên người tôi, cuối cùng đành phải liên hệ với chú họ để nghĩ biện pháp. Chú họ thấy tôi tỉnh, liền vội cúi người nói: “Cảm giác thế nào?”
Tôi há to miệng, phát hiện cổ họng mình không phát ra được âm thanh nào! Lúc này7tôi nghe thấy giọng nói chú Lê vang lên bên cạnh: “Cháu mất máu quá nhiều nên hôn mê mấy ngày đêm rồi, không nên vội, từ từ sẽ nói được.”
Tôi gật nhẹ đầu, sau đó nhìn chén nước bên cạnh, chú họ thấy thể lập tức cho tôi uống một chút nước. Nước ấm chảy vào họng, lập tức có cảm giác cổ họng mình như mảnh đất khô cằn được tưới tắm, cảm giác khô khốc lập tức được làm dịu.
Chú Lê cười lắc đầu: “Mạng thằng nhóc này lớn nhỉ, một dao trên bụng cơ bản không thương tổn đến chỗ yếu, đại tràng và ruột non trong bụng như đã bàn tính với nhau trước rồi, vừa vặn nó một dao đó, cho nên cháu chỉ bị mất máu quá nhiều thổi… Vết thương0ở chân và cánh tay đều xử lý kịp thời nên không có gì đáng ngại.”
Tôi gật đầu, sau đó nhìn xung quanh phòng bệnh một lần, phát hiện Đinh Nhất không ở đây, tôi thều thào hỏi: “Đinh Nhất đâu ạ?” Chú Lê nói với tôi, Đinh Nhất và Viền Mục Dã đi xử lý chuyện tiếp theo, dù gì một lúc chết nhiều người như thế, chắc chắn không thể đè xuống đơn giản được rồi!
Tôi nghe được chết rất nhiều người, liền vội hỏi: “Kim… Kim Thiệu Phong, bọn họ đâu ạ?”.
Chú Lê thấy tôi sốt ruột, lại không thể phát ra âm thanh, liền vội bảo tôi không cần lo lắng, mấy người bọn họ đều không sao, còn về những người còn lại… thì không ai sống sót. Sau đó chú Lê nói với tôi, bọn chú ấy không đuổi tới khách sạn của khu thắng cảnh kịp theo kế hoạch, bởi vì giữa đường bị sư huynh của Triệu Dương dùng kể cản lại…
Hóa ra lúc buổi tối sau khi nhắn cho tôi một tin “Đã xuất phát”, bọn họ lái xe về hướng khu thắng cảnh núi Thanh Long, ai ngờ trên đường phát sinh va chạm nhỏ với một chiếc xe con khác…
Với kỹ thuật lái xe của Đinh Nhất chắc chắn không thể xảy ra chuyện như vậy, nhưng bởi vì đối phương cố ý, cho nên tai nạn này là không thể tránh được. Thực ra ngay từ đầu mấy người chú Lê cũng không cảm giác có gì lạ, thái độ đối phương cũng rất tốt, nói đây là vấn đề phát sinh do mình điều khiển, tự nguyện bồi thường tổn thất của mấy người chú Lê, còn để lại số điện thoại sau đó có thể đi gặp bảo hiểm. Mấy người chú Lê vì sốt ruột chạy đến chỗ tôi, cho nên rất vui vẻ đồng ý yêu cầu của đối phương, sau đó lái xe rời khỏi hiện trường. Ai ngờ khi bọn họ đi đến trạm thu phí trên cao tốc, lại bị một đám cảnh sát cản lại, nói có người báo cảnh sát nói mấy người chú Lê dính đến một vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn…
Chú Lê lúc đó đã hiểu mình bị người khác hãm hại, cái “va chạm nhở” vừa rồi chẳng qua chỉ là làm nền cho chuyện này, vì để chặn đường hai người bọn họ. Sau đó chú Lê và Đinh Nhất liền được đưa tới trại giam địa phương để tạm giam, mặc dù chú Lê đã nhiều lần giải thích xe của bọn họ và xe đối phương chỉ phát sinh va chạm nhỏ, căn bản không thể có cái gì gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Thế nhưng người của đội cảnh sát giao thông lại nói, chiếc xe phát sinh va chạm với chủ Lê bị phát hiện lật dưới nền đường, lái xe tử vong tại chỗ, sau đó có người báo cảnh sát nói xe chú Lê gây tai nạn xong rồi bỏ trốn.
Đây thật ra là một thủ đoạn hãm hại vô cùng vụng về nhưng khi chú Lê hoàn tất mọi thủ tục xong chắc cũng chậm trễ ít nhất một ngày.
Vì không mất nhiều thời giờ hơn nữa, chú Lê đành phải gọi gấp cho Bạch Kiện, thấy sự việc khẩn cấp, Bạch Kiện liền để Viên Mục Dã chạy ngay đến…
Chuyện chú Lê bị oan đã được làm rõ vào tối hôm sau, người thực sự gây tai nạn, vậy mà lái một chiếc xe giống hệt xe chú Lê và Đinh Nhất, ngay cả giấy phép lái xe cũng giống như đúc.