*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Nhất nghe vậy lập tức ra vẻ nghiền ngẫm nhìn tôi: “Nói chuyện phiếm với con gái cả một đêm không ngủ?”
“Gì chứ! Là thứ kia thừa dịp tôi ngủ rồi mới chạy đến hút dương khí của cha Thẩm Oánh Oánh, kết quả bị Thẩm Oánh Oánh bắt gặp… Tóm lại là đêm qua khá mạo hiểm đó!” Tôi đắc ý.
Đinh Nhất vội hỏi tôi: “Sau đó thì sao? Cậu có đuổi kịp nó không?” Nghe anh ta hỏi vậy, tôi lập tức hơi nhụt chí đáp lại: “Không, để nó trốn thoát rồi.” Đinh Nhất lắc đầu nói với tôi: “Buổi tối hôm nay cậu về xe ngủ, coi tôi bắt lấy cái thứ kia cho cậu. Trái lại tôi muốn xem thử rốt cuộc nó là thứ gì biến thành!”
Tôi khẽ hừ nhẹ: “Còn2có thể là thứ gì biến thành? Cũng đâu thể là con khỉ biến thành!?” Buổi chiều tối ngủ bù một giấc trên xe, tỉnh lại phát hiện trời đã tối, tôi vốn định mua cơm tối đưa lên cho Đinh Nhất, kết quả lại gặp Thẩm Oánh Oánh ở quầy thu ngân lầu một.
Lúc ấy cô bé này đang nộp viện phí, tôi thấy khuôn mặt cô ấy buồn bã, biết chắc là không đủ tiền. Nhưng xét thấy sự xấu hổ khi lần đầu chúng tôi gặp mặt, cho nên lần này tôi không tùy tiện đi lên trước. Chờ cô ấy đi rồi, tôi vội vã đến quầy thu ngân hỏi thăm nhân viên, hiện giờ Thẩm Hồng Kỳ còn cần nộp bao nhiêu tiền viện phí nữa? Kết quả cô nhân viên thu ngân8trong cửa sổ trả lời mà không thèm nâng mí mắt lên: “Mười hai nghìn tệ!” Tôi nghe vậy liền lấy thẻ ngân hàng đẩy vào và nói: “Nộp hai mươi nghìn vào đó trước đi.”
Lúc này người phụ nữ bên trong mới ngẩng đầu nhìn lên tôi, hơi nghi ngờ hỏi: “Cậu là gì của ông ấy?”
Tôi nhìn cô ta và đáp: “Bạn…” Nộp tiền viện phí cho Thẩm Hồng Kỳ xong, tôi đi mua cơm tối cho Đinh Nhất, kết quả khi trở về đúng lúc gặp Thẩm Oánh Oánh với vẻ mặt kinh hoàng ở cửa thang máy. Tôi vội hỏi cô ấy bị làm sao? Cô ấy sốt ruột nói với tôi rằng không thấy cha mình đâu nữa!
Lòng tôi chùng xuống, hiện giờ áp lực tâm lý của Thẩm Hồng Kỳ rất lớn,6khó bảo đảm ông ấy sẽ không nhất thời luẩn quẩn trong lòng, làm ra chuyện gì ngốc nghếch… Bởi vì khi con người bị bệnh, nội tâm thường rất yếu ớt, cảm thấy chỉ cần mình chết rồi, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết.
Vì thế đầu tiên tôi khuyên Thẩm Oánh Oánh đừng sốt ruột quá, bây giờ tôi và cô ấy chia nhau ra tim, nhất định có thể tìm được cha cô ấy. Hơn nữa hiện giờ bệnh viện cũng không giống trước đây, muốn tìm được một chỗ có thể mở cửa sổ ở tầng hai trở lên đều khó khăn… Cho nên kể cả Thẩm Hồng Kỳ thật sự luẩn quẩn trong lòng, ông ấy cũng sẽ không tìm thấy chỗ nhảy lầu. Mà khi nói tới đây, tôi lại chợt nghĩ3đến nơi cái tên mắt đỏ kia biến mất đêm qua! Cửa sổ chỗ thang máy kia sao lại mở ra được? Ban ngày lúc đi qua đó tôi cũng không để ý, không biết giờ đã đóng lại hay chưa? Nghĩ đến đây tôi lập tức gọi điện thoại cho Đinh Nhất, bảo anh ta lập tức đến chỗ thang máy xem thử, tuyệt đối đừng để cho Thẩm Hồng Kỳ nhìn thấy cánh cửa sổ đó không đóng!! Ai ngờ điện thoại của tôi còn chưa gọi được, đã nghe ngoài cửa lớn truyền đến một tiếng “rầm” vang vọng nặng nề, tiếp theo có mấy cô gái bắt đầu không ngừng la hét: “Có người nhảy lầu! Bác sĩ! Ở đây có người nhảy lầu!” Thẩm Oánh Oánh bên cạnh tôi mềm nhũn chân quỳ5xuống đất, có lẽ cô ấy đã đoán được người nhảy lầu kia là ai… Tôi cũng không ngờ động tác của Thẩm Hồng Kỳ nhanh như vậy, mới vừa phát hiện ông ta có suy nghĩ chán sống, ông ta đã nhảy xuống rồi. Lúc này Thẩm Oánh Oánh đột nhiên nổi điên đứng bật dậy khỏi mặt đất, liều mạng chạy ra phía cửa lớn, nhưng bởi vì lúc ấy có rất nhiều người xem náo nhiệt, cho nên nhất thời cô ấy không thể lập tức chạy ra đại sảnh.
Tôi vội theo ở phía sau giơ tay giữ chặt cô ấy và nói: “Trước tiên cô đợi ở đây một lát, tôi đi xem thử…”
Nhưng có nói gì Thẩm Oánh Oánh cũng không chịu, cô ấy liều mạng giãy giụa muốn chạy ra bên ngoài… Lúc này thấy mấy bác sĩ khoa cấp cứu chạy như điên ra ngoài, chắc là bọn họ đi xem xét tình hình của người nhảy lầu. Không bao lâu sau, bọn họ đẩy một người đàn ông đầy máu chạy vào, tôi không cần nhìn cũng biết đó chính là Thẩm Hồng Kỳ!! Lúc này tôi vội vàng ôm Thẩm Oánh Oánh vào trong lòng, ẩn chặt đầu cô ấy ở trước ngực mình, không cho cô ấy nhìn thấy cảnh bi thảm đó.
Ban đầu Thẩm Oánh Oánh còn liều mạng giãy giụa, nhưng rất nhanh, cô ấy đã xụi lơ, tê liệt rũ xuống trong lòng tôi. Tôi cúi đầu nhìn, cô ấy đã ngất đi vì quá đau lòng. Tôi lập tức bể cô ấy lên, sau đó vừa chạy về phía phòng cấp cứu, vừa kêu to: “Bác sĩ! Bác sĩ!”.
Hai cha con Thẩm Hồng Kỳ và Thẩm Oánh Oánh cùng nằm trong khoa cấp cứu, khác nhau là Thẩm Hồng Kỳ gần như vừa mới vào đến nơi đã tắt thở, mà Thẩm Oánh Oánh lại được bác sĩ cứu chữa nên nhanh chóng tỉnh lại. Thẩm Oánh Oánh tỉnh lại, chuyện thứ nhất là hỏi tôi: “Anh Trương, anh có nhìn thấy cha em không? Vừa rồi không phải anh và em chia ra đi tìm sao? Bây giờ chúng ta đi tìm ngay đi!”
Tôi thấy vậy thì biết chỉ e sau khi con bé này bị kích thích mạnh, đầu óc không tỉnh táo, nên tôi vội vàng nhìn sang bác sĩ vừa rồi cấp cứu cho cô ấy. Bác sĩ thấy tình trạng hiện giờ của cô ấy nên cho thêm ít thuốc an thần vào chai truyền dịch, tiếp theo Thẩm Oánh Oánh ngủ thiếp đi rất nhanh.
Nhưng tôi lại lo nên làm gì khi cô ấy tỉnh lại lần nữa đây? Không biết cô ấy có thể chấp nhận sự thật Thẩm Hồng Kỳ đã chết hay không. Thực ra, ban đầu khi mới mất đi người thân, đại đa số con người đều sẽ lựa chọn không muốn tin tưởng đây là thật!
Có người sẽ nhận ra sự thật này trong thời gian nhất định, nhưng có người lại lựa chọn cả đời đều sống mơ hồ. Thẩm Oánh Oánh còn rất trẻ, tôi không hi vọng nhìn thấy cô ấy vì chuyện này mà cả đời đều chìm sâu trong tự trách.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, phía bệnh viện lập tức báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát tới, tìm thấy một bức di thư để lại cho Thẩm Oánh Oánh ở dưới gối đầu của Thẩm Hồng Kỳ. Trong thư ông ta nói với con gái, sở dĩ mình chọn cách này để rời đi hoàn toàn là vì bản thân quá nhát gan. Tuy nhiên trước khi chết Thẩm Hồng Kỳ lại hi vọng con gái mình có thể dũng cảm một chút, kiên cường một chút… Suy cho cùng, cuộc đời của cô ấy còn rất dài! Nói gì thì nói, có bậc làm cha mẹ nào không hi vọng con cái được tốt đẹp chứ?