*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ai ngờ Ngụy Lão Tử đòi đến một triệu, Ngô Cương tức giận cười lạnh: “Anh cần tiền đến điên rồi à!”.
Kết quả Ngụy Lão Tứ nghe vậy liền lấy một con dao đặt ngang cổ Ngô Cương: “Đừng nói nhảm, hôm nay mày muốn đưa thì đưa, không muốn đưa cũng phải đưa! Lái xe!” Sau đó Ngụy Lão Tứ ép Ngô Cương, bắt ông ta lái xe chạy theo chiếc xe tải trắng kia, đi đến nơi sau đó cảnh sát phát hiện xe con của Ngô Cương..
Ngụy Lão Tử nhân cơ hội chỗ này không có camera giám sát đã ép Ngô Cương và Lưu Dương lên chiếc xe tải, sau đó đi thẳng đến căn nhà thuế ở ngoại ô kia
Lúc này2Ngô Cương đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, mặc dù ông ta không muốn kéo Lưu Dương vào rắc rối này, nhưng bây giờ ông ta không tự quyết được nữa
Sau đó, Ngụy Lão Tứ dùng điện thoại của Ngô Cương, gọi điện cho vợ ông ta, yêu cầu cô ta chuẩn bị một triệu tiền mặt, đồng thời nhiều lần cảnh cáo vỢ Ngô Cương, nếu cô ta dám báo cảnh sát, sẽ lập tức giết Ngô Cương
Vợ của Ngô Cương ít hơn ông ta mười mấy tuổi, vừa nghe nói chồng mình bị bắt cóc thì sợ chết khiếp, liên tục cam đoan với Nguy Lão Tử, chỉ cần không làm hại chồng cô ta, cô ta nhất định sẽ8mang tiền đến
Thật ra Ngô Cương lúc đó vẫn yên tâm, ông ta biết trong tài khoản ngân hàng của mình vẫn còn tiến, bỏ ra một triệu không phải vấn đề lớn, hơn nữa bọn Ngụy Lão Tứ chỉ cần tiền, có tiền bọn chúng sẽ không làm gì mình
Bây giờ vợ ông ta đã đồng ý trả tiền cho chúng, cho nên họ chỉ cần chờ vợ ông ta mang tiền đến thì sẽ được về nhà
Lúc đó Ngụy Lão Tứ vẫn đối xử với ông ta và Lưu Dương khá lịch sự, chỉ nhốt bọn họ vào một phòng trống, vẫn cho ăn cho uống mà không bỏ đói bọn họ
Nhưng sau khi bọn chúng lấy được tiền chuộc từ vợ Ngô Cương,9thì sự tình bắt đầu khác đi! Ban đầu bọn Ngụy Lão Tử đưa Lưu Dương đi, không biết chúng đã nói gì với cậu ta, tóm lại, sau khi quay về sắc mặt Lưu Dương tái nhợt đáng sợ..
Ngô Cương hỏi cậu ta có chuyện gì? Có phải bọn Ngụy Lão Tứ cũng gọi điện thoại cho người nhà cậu ta đòi tiền chuộc không? Lưu Dương lắp bắp trả lời: “Ừm..
Chúng, bọn chúng nói người nhà tôi phải trả hai, hai trăm nghìn…” Ngô Cương nghe xong an ủi cậu ta: “Không sao, chuyện này là tôi làm liên lụy đến cậu, chờ sau khi chúng ta quay về, tôi sẽ trả cho cậu hai trăm nghìn.” Lưu Dương cũng không nói gì nữa,2chỉ ngồi sững người dưới đất..
Lúc đầu Ngô Cương còn tưởng cậu ta chỉ là bị dọa sợ thôi? Dù sao trong chuyện này cậu ta cũng vô tội, đi nhờ xe thôi mà cũng có thể bị bắt cóc?
Nhưng Ngô Cương không thể ngờ, chuyện không đơn giản như ông ta nghĩ..
Một lúc sau, Ngụy Lão Tứ một mình đi vào phòng, hắn nhìn Lưu Dương và nói: “Nghĩ kĩ chưa? Đường đã chỉ cho mày rồi, làm hay không tùy mày…” Sắc mặt Lưu Dương càng tái nhợt: “Đại ca, anh có thể suy nghĩ lại không, nếu không anh xem, ông ấy có rất nhiều tiền, mọi người cũng chỉ là muốn tiền thôi mà, không nhất thiết phải dẫn đến chết người2chứ?” Ngô Cương nghe những lời này, thì cảm thấy chuyện có điểm bất thường, thế là ông ta lập tức nói với Ngụy Lão Tử: “Vợ tôi không đưa tiền sao? Nếu cô ấy không đưa, anh có thể tìm đến bạn tôi, tôi chắc chắn anh ta sẽ đưa tiền!” Ngụy Lão Tử cười lạnh: “Đưa rồi! Vợ mày không những dưa đủ, còn đưa thêm!” Sự lo lắng của Ngô Cương dâng lên, nặng nề hỏi: “Anh có ý gì?” Ngụy Lão Tứ nhẹ nhàng nói: “Ôi..
Ông chủ Ngô, mày cũng không thể trách bọn tao, ai bảo mày có mắt không tròng lấy nhầm ả ta? Nói thật cho mày biết, vợ mày không những đã đưa tiền, hơn nữa còn đưa thêm năm trăm nghìn nữa! Đương nhiên, cô ta còn có một điều kiện kèm theo, đó chính là để bọn tao xử lý mày…”
Ngô Cương nghe xong rất tức giận! Ông ta không bao giờ nghĩ được cô vợ bé nhỏ của mình, Chu Ý Hàm, lại là người ác độc như vậy! Mình đối xử với cô ta đâu có tệ, sao đến thời điểm mấu chốt lại bỏ đá xuống giếng chứ?
Nhưng ông ta nghĩ lại cũng hiểu được, nếu như ông ta chết rồi, vậy cả cơ nghiệp lớn kia chẳng phải đều sẽ thuộc về Chu Ý Hàm sao? Người vợ này ít hơn ông ta mười mấy tuổi, một khi kế thừa gia sản của ông ta, đến lúc đó tìm một người đàn ông trẻ tuổi, ngày tháng trôi qua chẳng phải tốt đẹp biết bao?
Nghĩ vậy, Ngô Cương phẫn hận nói: “Nguy Lão Tứ, cô ta cho anh năm trăm nghìn đúng không? Như thế này, anh thả tôi ra, tôi sẽ đưa anh thêm một triệu.”
Không ngờ, Ngụy Lão Tử lại liên tục lắc đầu: “Tổng giám đốc Ngô à, bây giờ cho dù ông có đưa tôi mười triệu! Tôi có thể tiêu nó không? Tôi cầm một triệu rưỡi của vợ ông, vợ ông nhất định sẽ không khai ra bọn tôi
Nhưng nếu tôi cầm mười triệu của ông, sau khi ông được thả ra nhất định sẽ báo công an! Ông nói đi, chúng tôi nên tin ông, hay nên tin cô vợ bé nhỏ đã cùng thuyền với chúng tôi đây?” Ngô Cương nghe xong trong lòng băng giá một nửa, đúng vậy! Trong tình huống như thế này, người có đầu óc một chút đều sẽ chọn lấy một triệu rưỡi của Chu Ý Hàm, cho dù bây giờ ông ta có đem toàn bộ gia sản đưa cho Ngụy Lão Tứ..
hắn cũng không dám lây!
Đúng lúc này, Ngô Cương lại nghe Ngụy Lão Tử nói với Lưu Dương: “Thế nào? Nghĩ xong chưa? Mày muốn sống, thì phải làm theo lời bọn tao, nếu không, giết một người cũng là giết người, giết hại người cũng là giết người, giết thêm mày cũng chỉ là tiện tay thôi…” Cả người Lưu Dương run lẩy bẩy nói với Ngô Cương: “Anh Ngổ, tôi..
tôi thực sự không còn cách nào, bọn chúng muốn tối giết anh, nếu không chúng sẽ giết cả tối..
Tôi cũng không biết nên làm thế nào? Nhưng tôi không muốn chết!”
Người Ngô Cương cứng đờ, hiểu rõ ý định của bọn Ngụy Lão Tứ
Đừng thấy bọn Ngụy Lão Tứ bề ngoài bơm trợn, không được học hành nhiều, nhưng hắn lại suy nghĩ rất chu đáo, dùng cách kéo cả Chu Ý Hàm và Lưu Dương xuống nước, phòng ngừa hai người họ nói ra chân tướng sự việc cho cảnh sát.
Ngô Cương biết hôm nay mình nhất định phải chết, ông ta tuyệt vọng nói với Lưu Dương: “Tiểu Lưu, chuyện này vốn không liên quan đến cậu, hôm nay cậu bị ép phải giết tôi, tôi cũng không trách cậu
Có điều, cậu phải suy nghĩ cho kĩ, bởi vì một khi làm như vậy, tôi sẽ trở thành nỗi ác mộng cả đời của cậu…”