*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết quả ông ta làm như vậy không những không thể doa được con khỉ kia, ngược lại còn kích thích nó tiện tay ném luôn điện thoại của Lưu Vạn Toàn xuống dưới vách núi…
Lưu Vạn Toàn thấy thể lập tức bùng lên cơn giận, ông ta nhặt đá dưới đất lên ném mạnh về phía con khỉ to trên cây
Không biết có phải con người trong cơn thịnh nộ đều dễ dàng trăm phát trăm trúng không, ấy thế mà ông ta ném trúng ngay mặt của con khỉ kia, nó bị đau đến mức kêu ầm lên.
Lũ khỉ còn lại thấy con đầu đàn bị thương, tất nhiên không thể để yên, chúng nhao nhao học theo động tác của Lưu Vạn Toàn nhặt đá dưới đất lên ném ông ta..
Trong lúc nhất2thời, giữa người và chỉ diễn ra một trận chiến ném đá kịch liệt
Nhưng rất nhanh, Lưu Vạn Toàn phát hiện bản thân mình hai đấm khô địch bốn tay, đối mặt với đàn khỉ ném đá dày đặc như mưa, lại còn càng ném đá càng ngày càng to hơn! Lưu Vạn Toàn thật sự chống đỡ không nổi nên muốn xoay người chạy trốn, nhưng vào ngay lúc này, một cục đá lớn cỡ cái bát đột nhiên đập vào gáy ông ta.
Lưu Vạn Toàn lập tức cảm thấy mặt mày choáng váng, cơ thể cũng không chịu sự khống chế của đại não, lảo đảo lắc lư đi về phía vách đá..
Chờ đến khi ông ta ý thức được mình sắp bị ngã xuống cũng đã muộn, người ông ta rơi xuống khỏi9Hổ Khiếu Hiệp trong nháy mắt.
Mà sở dĩ nhân viên cứu hộ không tìm thấy thi thể của Lưu Vạn Toàn là bởi vì Lưu Vạn Toàn không rớt thẳng xuống dưới vực sâu mà rơi trúng một thân cây bách mọc chia ra ở lưng chừng vách núi
Bởi vì lúc Lưu Vạn Toàn ngã xuống đã va đập vào những tảng đá nhô ra giữa vách đá vài lần, cho nên khi ông ta bị cái cây bách mọc chìa ra đó đón được thì cũng đã bị thương nặng không thể chữa trị.
Khi đám người Triệu Vi tìm kiếm dưới vực sâu, tuy rằng cũng ngẩng đầu nhìn lên trên vài lần, nhưng bởi vì vấn đề góc độ, hơn nữa cây bách nhổ ra kia cành lá rậm rạp, cho nên không nhìn6thấy được Lưu Vạn Toàn ở bên trên.
Khi tôi phục hồi tinh thần từ ký ức tàn hồn của Lưu Vạn Toàn, trong tay còn nắm chặt con tem quý giá thời Dân Quốc kia
Tôi giương mắt thấy sắc mặt của em họ Lưu Vạn Toàn tái nhợt, chắc có lẽ là sợ con tem này sẽ bị tối năm hỏng luôn.
Sau đó tôi cẩn thận trả lại tem cho ông ta: “Được rồi, những món đồ quý trọng đó ông có thể cầm về hết đi, tôi đã tìm được thứ tôi muốn tìm rồi.”
Em họ của Lưu Vạn Toàn đi rồi, Chú Lê vội hỏi tôi đã cảm nhận được gì? Tôi kể lại đúng sự thật ký ức tàn hồn của Lưu Vạn Toàn cho chú nghe.
Chú Lê trầm tư rất lâu rồi0mới nói một cách xa xôi: “Thật không ngờ một nhân vật như thế mà lại chết như vậy..
Không đáng giá!!”
Tôi cũng cảm khái: “Còn không phải sao? Trước đó cháu còn tưởng rằng trong này có câu chuyện lắt léo gì cơ, kết quả lại là bị khỉ đánh chết!” Đinh Nhất nói chen vào: “Vậy còn chưa đủ lắt léo à? Chẳng qua không phải câu chuyện gì..
mà là sự cố.” Tôi thấy Đàm Lỗi hơn nửa ngày không lên tiếng, nên hỏi cậu ta nghĩ gì vậy? Kết quả cậu ta lại rầu rĩ nói: “Ngày hôm qua em còn cho một con khỉ đực ăn một quả táo Mỹ, không biết nó có phải hung thủ đã giết chết Lưu Vạn Toàn hay không nữa…” Tôi bèn truy hỏi cậu ta: “Trên7mặt con khỉ kia có vết thương không?” Đàm Lỗi nhớ lại rồi lắc đầu đáp: “Không có, mặt còn rất trắng.”
Nghe vậy, tôi vỗ vai của cậu ta và nói: “Vậy chắc chắn không phải con khỉ cướp điện thoại di động của Lưu Vạn Toàn, bởi vì khóe mắt của con khỉ đực kia có vết thương
Có điều cũng có thể là tay chân của nó, rốt cuộc lúc ấy những con khỉ ném đá về phía Lưu Vạn Toàn quá nhiều, cho nên thật sự rất khó nói rốt cuộc là con nào ném cục đá đúng lúc đập trúng Lưu Vạn Toàn.”
Hiện giờ chúng tôi cũng biết xác của Lưu Vạn Toàn ở chỗ nào, kể tiếp chính là chờ một lát Triệu Vĩ đến đây, nói rõ tình hình cho anh ta, ngày mai thuê người xuống giữa vách đá chuyển xác lên
Nhưng ai ngờ chúng tôi chờ cả buổi lại không chờ được Triệu Vĩ, mà chờ được một đám người khác…
Lúc ấy trời đã tối rồi, mấy người chúng tôi còn bực bội tay Triệu Vĩ này sao vẫn chưa tới thì cửa đã bị người ta gõ vang
Đàm Lỗi còn tưởng rằng là Triệu Vĩ, vội vã đi ra mở cửa cho anh ta, kết quả lại nhìn thấy ngoài cửa là hai người xa lạ mặc vest đen.
“Xin chào, cho hỏi có anh Trương Tiến Bảo ở đây không?” Đối phương nói với vẻ khách sáo.
Đàm Lỗi ngơ ngác quay đầu nhìn về phía tôi, sau khi tôi nghe thấy thì đứng dậy khỏi giường và đi ra cửa, tôi phát hiện mình không hề quen biết hai người ngoài cửa này
Tôi nghi ngờ hỏi
“Tôi là Trương Tiến Bảo, các người là…?” Một người đàn ông trong đó nghe tôi nhận mình chính là Trương Tiến Bảo, thì lập tức vươn tay tới bắt tay với tôi và nói: “Xin chào, tôi anh em của Bạch Kiện, là anh ấy bảo chúng tôi tới tìm cậu.” Tôi vừa nghe là lập tức đoán được vài phần, vì vậy mời bọn họ vào phòng trước, rốt cuộc đứng ở cửa nói chuyện như vậy cũng không hay
Sau khi vào phòng, đối phương tự giới thiệu: “Tôi là Lý Mộc, là nhân viên tổ điều tra
Bạch Kiện là anh em tốt của tôi, anh ấy nói cậu cũng là anh em tốt của anh ấy, cho nên tôi mới mạo muội tìm tới cửa.” Tối cười: “Nếu tất cả mọi người đều là bạn bè thì không cần khách sáo như vậy
Anh nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Lý Mộc thấy tôi rất thực tế thì nghiệm mặt nói với tôi: “Thật không dám giấu, hôm nay chúng tôi đến đây chính là vì chuyện của Lưu Vạn Toàn, tôi nghe Bạch Kiện nói các cậu cũng đang tìm ông ta?” Tôi gật đầu đáp: “Đúng vậy, chúng tôi được Tổng giám đốc Vương của công ty họ ủy thác tới đây tìm kiếm ông Lưu Vạn Toàn
Có điều chúng tôi cũng không phải nhân viên cứu hộ, mà chỉ đơn thuần là tìm kiếm thi thể thôi.” Lý Mộc nghe vậy, lấy từ cặp da ra một chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình rồi đặt trước mặt chúng tôi và nói: “Chiếc điện thoại di động này là một trong những chiếc điện thoại di động mà cảnh sát tìm thấy dưới Hổ Khiếu Hiệp
Sau khi bẻ khóa phát hiện nó là của Lưu Vạn Toàn.” Tôi nhận ra đây chẳng phải là chiếc điện thoại di động bị con khỉ kia ném xuống hay sao, vì vậy tôi gật đầu nói: “Lưu Vạn Toàn đúng là vì chiếc điện thoại di động này mới rơi xuống vách núi, chứ không phải ông ta muốn tự tử.” Mặt Lý Mộc biển sắc: “Các cậu có thể khẳng định Lưu Vạn Toàn đã chết ư?”