*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mao Khả Ngọc gật đầu đáp: “Có thể là vậy cũng có thể không phải, điều này đều do mày quyết định…”
“Tao?”
Mao Khả Ngọc nghiêm mặt nói với tôi: “Đúng vậy, tất cả bọn tao sẽ tìm một lượt những nơi đó, đến lúc đó phải dựa vào mày để phát hiện xem khu vực đó có thi thể chôn sâu dưới lớp tuyết hay không.” Tôi khẽ giật mình hỏi: “Chúng ta chỉ mang có ít lương thực này mà có thể kiên trì đi chặng đường xa như vậy sao?” Mao Khả Ngọc nói mà mặt không cảm xúc: “Điều này mày khỏi lo lắng, bọn tao đã sớm bổ trí rất nhiều trạm tiếp viện ở ven đường rồi, cho nên mày không cần lo vì cái ăn, chỉ cần tập trung tìm kiếm thứ ở dưới tuyết là được.” Trước đó tôi chỉ nói2với Bạch Kiện phạm vi hoạt động chuyện này của chúng tôi là ở trong biên cảnh Thụy Sĩ, nhưng hiện giờ đột nhiên nói phải đến biên giới nước Ý, điều này có khi nào mang lại phiền phức cho bố trí trước đây của nhóm Bạch Kiện hay không? Đúng là càng nghĩ càng đau đầu.
Đinh Nhất thấy tôi nhíu chặt mày liền thì thầm hỏi nhỏ tôi: “Có phải cậu lo nhóm Bạch Kiện sẽ không tìm thấy chúng ta không?”
Tôi lắc đầu đáp: “Không phải tôi lo bọn họ không tìm thấy chúng ta, mà là lo một khi chúng ta vượt qua biên giới nước Ý, nhóm Bạch Kiện có thể không tiện đến đây được…”
Đinh Nhất ngẫm nghĩ rồi nói: “Không sao, thật sự không được tôi sẽ đưa cậu rút về bến Thụy Sĩ trước..
Vừa rồi tôi đã cẩn thận quan9sát những người này, tuy rằng cả đám dáng người cường tráng, nhưng chưa chắc bọn họ đều là người biết võ, cộng thêm đặc điểm của vùng núi tuyết, tôi nắm chắc có thể đưa cậu đi.”
Tôi bảo anh ta trước hết đừng hành động thiếu suy nghĩ, khi chưa có tin tức chính xác của lão Triệu, chúng tôi chỉ có thể duy trì tình trạng hiện giờ, nếu không chuyển này chúng tôi coi như công toi..
Tất nhiên, Đinh Nhất hiểu ý tôi, vì vậy cũng chỉ đành gật đầu một cách bất đắc dĩ, không nói gì nữa.
Chúng tôi nhanh chóng đến trạm tiếp viện thứ nhất, lúc này sắc trời đã bắt đầu tối, xem ra đoàn người chúng tôi vô cùng có khả năng phải cắm trại ngoài trời ở chỗ này
Đám tay chân của Mao Khả Ngọc đều được huấn luyện6nên khá nhanh nhẹn, không đầy một lát sau bọn họ đã dựng lên mấy chiếc lều lớn và còn bắt đầu nổi lửa nấu cơm
Lúc này tôi mới phát hiện, trọng lượng của những người này mang trên người tuyệt đối vượt xa tôi, có người còn cõng một vài thiết bị không biết tên, quỷ mới biết bọn họ cũng mấy thứ này lên núi tuyết có thể có ích lợi gì?! Trên thực tế, những ngọn núi phủ tuyết ở đây thực sự dễ leo hơn Everest rất nhiều, hơn nữa cũng không cần phải lo lắng về việc thiếu oxy
Xem ra mọi trải nghiệm trong cuộc sống đều không vô dụng, mặc dù lúc trước tôi không thực sự leo lên đỉnh Everest, nhưng những kinh nghiệm đó đã đủ để tôi đối phó với ngọn núi tuyết dưới chân mình rồi…
Bữa tối chúng0tôi ăn một ít phô mai đông lạnh nướng chảy và bánh mì khô, tuy rằng không thể nói là ngon lành, có điều may mà có lửa trại có thể sưởi ấm, như vậy đã rất tốt rồi
So sánh với trại Everest đông đúc, nơi này quả thực yên tĩnh đến đáng sợ, dọc đường đi chúng tôi cũng không gặp được bất kỳ đội leo núi nào khác
Đám tay chân của Mao Khả Ngọc có người châu Á cũng có người châu u, không biết những người này là thuế tạm tới hay bản thân họ cũng là thành viên của tập đoàn
Nhưng tôi thấy hình như giữa họ không quen thuộc lắm, trừ giao tiếp bình thường ra, không nghe thấy giữa họ có câu chuyện phiếm nào
Đương nhiên, nếu bọn họ nói chuyện phiếm bằng tiếng Đức hoặc tiếng Pháp thì tôi cũng không7nghe hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt có thể thấy giữa họ không nói một câu nào dư thừa.
Càng lạ hơn là, những người này sẽ không chủ động đến gần tôi và Đinh Nhất, trừ khi chúng tôi yêu cầu họ làm gì đó, bọn họ mới có thể nghe lệnh Mao Khả Ngọc đến tiếp xúc với chúng tôi
Tuy rằng đội chúng tôi có số người đông đảo nhưng lại rất yên tĩnh, đặc biệt là bây giờ..
Dường như mỗi người đều cúi đầu làm việc của chính mình
Đôi khi quá mức yên tĩnh thường vô cùng đáng sợ, đặc biệt là kiểu màn trời chiếu đất trên đỉnh của ngọn núi phủ tuyết thế này
Nếu lúc này không có Đinh Nhất ở bên cạnh, tôi thật sự có ý muốn trốn thoát khỏi đây…
Cơm nước xong, tôi ngẩn người nhìn lửa trại, nghĩ xem lão Triệu sẽ bị bọn họ giấu ở chỗ nào? Hay là căn bản anh ấy không ở trong biển cảnh Thụy Sĩ? Mặt được lửa trại sưởi ấm, tối dần dần thấy buồn ngủ, hơn nữa áo lông vũ liền thân trên người thật sự ấm áp, thế cho nên tôi ngồi ở đó lim dim sắp ngủ.
Đúng lúc này tôi chợt nghe thấy một tràng tiếng chuông đồng, tôi lập tức giật mình, cơn buồn ngủ bay biến cả! Bởi vì âm thanh này quá quen thuộc với tôi, đây không phải là tiếng chuông đồng trên tay A Linh sao? Quả nhiên, không bao lâu sau đã nhìn thấy một đội ngũ ăn mặc cùng kiểu dáng trang phục với chúng tôi xuất hiện ở cách đó không xa..
Mà Mao Khả Ngọc vẫn luôn yên tĩnh ngồi trước lửa trại lúc này cũng đứng lên, huýt sáo với đội ngũ ở phía xa
Tôi thật không ngờ lại còn có một đội ngũ khác sẽ tới nhập hội với chúng tôi, trong tình trạng của bọn họ hình như phải đi quãng đường xa hơn chúng tôi một chút..
Lúc này tôi và Đinh Nhất cũng đứng lên, muốn xem thử đội này là những người thế nào, vì dù sao quần áo mặc trên người bọn họ đều giống nhau, cho nên thoạt nhìn không phân rõ ai là ai..
“Trương Tiến Bảo!” Một giọng nói quen thuộc từ đầu hàng của đội bên kia truyền đến, tuy rằng tôi vẫn chưa thấy rõ mặt cô ta, nhưng nghe giọng thì biết là A Linh đang gọi tôi
Tôi cố ý chọc giận Mao Khả Ngọc: “Đây là đồ đệ cưng của mày chào hỏi tao trước đấy!”
Mao Khả Ngọc liếc xéo nhìn tôi và nói: “Đó là bởi vì A Linh thấy mày mới mẻ, rốt cuộc cả ngày xung quanh con bé đều là những người đàn ông vóc dáng cường tráng cả, đột nhiên nhìn thấy tên mặt trắng như gà ốm nhà máy, khó tránh khỏi sẽ hơi tò mò…”