*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Triệu khẽ than thở: “Y học của loài người là thánh thần, không nên bị người có ý khác lợi dụng..
Lúc trước anh một lòng làm nghiên cứu, cảm thấy rằng con người vẫn còn một chặng đường dài để đi trong lĩnh vực y học
Nhưng mà bây giờ anh đã biết rõ một đạo lý, trước khi con người còn chưa đủ mạnh mẽ, một số khoa học kỹ thuật vẫn không thích hợp để chúng ta nắm giữ.”
“Đúng vậy! Điều này cũng giống với vũ khí tối tân
Từ góc độ của chiến tranh hiện đại, vũ khí chiến tranh của con người càng tiên tiến, cái chết và thương tích do nó gây ra càng nghiêm trọng..
Nhưng đạo lý đơn giản như vậy không phải ai cũng hiểu2được.” Tôi bất đắc dĩ nói
Lúc này lão Triệu đột nhiên tới gần bên tai tôi rồi hạ giọng nói: “Tiến Bảo, tuyệt đối không thể để thứ bọn họ muốn tìm kia rơi vào tay tập đoàn Thái Long, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng…” Tôi nhìn về phía anh ấy, phát hiện biểu cảm của lão Triệu lúc này rất kiên định, vì thế tôi nói với anh ấy: “Nếu điều đó phải trả cái giá rất đắt thì sao?” Lão Triệu nói một cách dửng dưng: “Chúng ta đã đến nước này rồi còn có thể trả giá bằng cái gì nữa đây? Đơn giản là mất cái mạng nhỏ thôi! Nhưng trong chuyện có tầm quan trọng lớn lao, em và anh nhất9định phải nghĩ kĩ nên làm như thế nào…” Nghe lão Triệu nói như vậy, tôi chỉ cười mà không đáp, xem ra lão Triệu vẫn là lão Triệu, bất kể là ở đâu và lúc nào, anh ấy đều là lão Triệu tôi quen biết
Nghĩ đến đây tôi gật đầu và nói với anh ấy: “Yên tâm đi, lòng em hiểu rõ.”
Lúc này Mao Khả Ngọc và A Linh đi về phía chúng tôi, chắc là thấy chúng tôi nói chuyện khí thế, sợ mấy người chúng tôi ở cùng nhau bàn bạc cái gì, cho nên vội đi tới nói: “Các vị mau tranh thủ thời gian ăn cơm, hôm nay đoạn đường của chúng ta còn dài lắm đấy!”
Sau khi quyết định, ba chúng tôi chỉ có thể6hành động tùy theo hoàn cảnh
Trước đó tôi đã từng suy nghĩ nếu bây giờ gặp mặt lão Triệu rồi, thật sự không được thì chúng tôi sẽ dẫn anh ấy chạy trốn
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị tối cho “out”, thứ nhất là vì đồ ăn thức uống trên người chúng tôi không đủ, thứ hai là cho dù lần này chúng tôi không giúp bọn họ tìm được cái cơ sở thí nghiệm bí mật kia thì tôi tin bằng vào thể lực của tập đoàn Thái Long, họ cũng có thể ngóc đầu trở lại tìm người khác tới giúp
Vì vậy nên trước hết chúng tôi cần giúp bọn họ tìm được nơi đó, sau đó lại nghĩ cách tiêu hủy tất cả đồ vật ở nơi0đó mới được.
Làm như vậy tuy rằng hơi mạo hiểm, nhưng lại là cách làm một mẻ, khoẻ suốt đời
Nếu không chỉ cần một ngày bọn họ biết cái cơ sở thí nghiệm kia còn đó, tổ chức này sẽ mãi mãi không từ bỏ việc tìm kiếm nó..
Giống như lúc trước Hổ Vũ dùng mạng để đổi lấy chiếc đồng hồ quả quýt kia, chỉ có làm cho bọn họ nhận thức được thứ đó đã bị tiêu hủy, dĩ nhiên cũng sẽ hết hy vọng hoàn toàn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, toàn thể nhân viên chúng tôi sửa sang hành lý chờ xuất phát, còn mấy tên tay sai của Mao Khả Ngọc thì xóa bỏ dấu vết chúng tôi để lại rồi xuất phát về phía Nam7cùng chúng tôi
Mặc dù bọn họ đã lấy đi tất cả máy truyền tin trên người chúng tôi, nhưng đồng hồ trên tay của tôi có hiển thị là chúng tôi vẫn luôn đi thẳng hướng Nam.
Đường dưới chân không khó đi lắm, chỉ có điều đi lại thời gian dài nơi tuyết dày khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mệt mỏi..
Mấy người chúng tôi còn đỡ, về phần đám nhân viên nghiên cứu phát minh kia có mấy người thể lực không chống đỡ nổi, tiếp tục đi như vậy chắc chắn không phải cách.
Mao Khả Ngọc không đối xử với họ khách sáo như với chúng tôi, lạnh giọng quát lớn với họ: “Bước nhanh cái chân lên coi! Trước khi trời tối phải đến được trạm tiếp viên tiếp theo, nếu không không chỉ tối nay tất cả chúng ta đều phải đói bụng, còn phải ngủ hết ở ngoài trời đấy!!”
Nghe vậy tôi liên tục lắc đầu, nhìn thái độ Mao Khả Ngọc đối xử với những người này, nhất định bọn họ cũng không phải tự nguyện gia nhập, hơn nữa với phong cách làm việc của tập đoàn Thái Long, ắt hẳn là cũng dùng một ít thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Nếu như vậy, có lẽ chúng tôi có thể tìm cách thông qua những người đó, nói không chừng đến lúc đó còn có thể xúi giục được một nhóm người thì sao? Chỉ tiếc thể chất của những người này đều rất bình thường, so sánh với bọn họ, tôi và lão Triệu thế này cũng xem như tuổi trẻ lực khỏe.
Khi tôi cho rằng đường trên núi tuyết sau này sẽ vẫn luôn nhẹ nhàng như thế, thì phía trước lại xuất hiện một sống bằng loại nhỏ..
Với tình trạng thể lực so le không đồng đều của những thành viên trong đội chúng tôi hiện giờ, khả năng có thể vượt qua con sông băng này rất nhỏ
Nhưng nếu vòng qua con sông băng này, chỉ sợ đoạn đường chúng tôi phải đi sẽ nhiều hơn mấy tiếng đồng hồ so với kế hoạch gốc.
Cũng không biết lúc trước dò đường tiên phong của đám Mao Khả Ngọc lên kế hoạch đường đi như thế nào, chẳng lẽ bọn họ không suy xét chút nào đến những kẻ hàng năm làm nghiên cứu kia có thể vượt qua con sông băng này hay không sao? Lúc này Mao Khả Ngọc đi đến bên cạnh chúng tôi nói: “Qua con sông băng này là gần tới phạm vi tìm kiếm trong chuyến đi của chúng ta
Lát nữa đường có thể khá khó đi, chúng tôi yêu cầu mọi người cột dây thừng thành một chuỗi vào nhau.”
Tôi không phản đối gì về điều này, làm như vậy người có thể chất tốt hơn có thể kéo những người đi không nổi hoặc bị trượt chân
Nhưng mà Đinh Nhất lại có ý kiến khác: “Không thể để tất cả mọi người đều ở bên nhau
Tốt nhất là vài người một dây, để tránh có chuyện đột ngột xảy ra rồi kéo tất cả mọi người xuống sông băng.” Tôi biết Đinh Nhất có ý gì, rốt cuộc trong đám chúng tôi có một bộ phận người leo trèo khó khăn
Lỡ đâu có một người trượt chân ngã xuống, rất có thể sẽ kéo cả người gần đó xuống theo, như vậy..
Một người kéo theo một người, chỉ sợ sẽ hại chết tất cả mọi người luôn.
Rốt cuộc phản ứng trong nháy mắt của con người ai cũng không nói chắc chắn được, cho dù là cao thủ leo núi lợi hại cũng rất khó bảo đảm mình không bị đồng đội liền kề kéo đi
Cho nên vì để bảo đảm, vẫn nên cho vài người cột với nhau thôi chứ không phải cột tất cả mọi người liên tiếp trên một sợi dây thừng
Nhưng mà ý kiến của Đinh Nhất cũng chỉ là ý kiến, Mao Khả Ngọc vẫn cột tất cả mọi người lên cùng một sợi dây thừng, phút cuối cùng hắn còn dửng dưng nói với tôi: “Mày cứ yên tâm đi! Tao sẽ để ba người ở giữa đội, bảo đảm chúng mày sẽ không ngã xuống.” Tôi tức giận nói: “Vậy tao phải cảm ơn mày!”
Đi đầu đội ngũ có mấy đội viên thân mình to khỏe mở đường ở bên trên, đóng đinh tán vào chỗ có thể giữ chắc chắn, sau đó cố định dây an toàn lên trên đó
Theo sát bọn họ là Mao Khả Ngọc, sau đó lại là hai đội viên thân mình to khỏe, kế tiếp là ba chúng tôi.