Người Tìm Xác

Chương 1560: Tôi vẫn là tôi sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng máy bay cũng bình an hạ cánh xuống sân bay Esenboga Ankara, trên máy bay trừ Đinh Nhất và một hành khách khác bị thương, cùng với hai cảnh sát Trung Quốc hy sinh, tất cả hành khách và nhân viên phi hành đoàn đều xuống đất an toàn.

Sau đó, Đinh Nhất được một xe cấp cứu đưa thẳng đến bệnh viện Gata của Ankara..

thời khắc Đinh Nhất được đẩy vào phòng cấp cứu, trong lòng tôi không hiểu vì sao lại thấy bối rối, sợ rằng Đinh Nhất sẽ chết

Thế nhưng cảm giác này cũng chỉ là thoáng qua, không khiến tôi lo nghĩ quá lâu.

Ca phẫu thuật của Đinh Nhất kéo dài mấy tiếng đồng hồ, ngay cả người thường xuyên gặp những ca khó như lão Triệu cũng lo lắng nói: “Thời gian quá dài, có thể2phẫu thuật không thuận lợi…” Tôi không nói gì, từ đầu đến cuối đều cúi đầu ngồi trên ghế ở hành lang

Thật ra sau khi xuống khỏi máy bay, lão Triệu không tỏ thái độ gì, nhưng ánh mắt của chú họ nhìn tôi có phần xa lạ

Bạch Kiện cũng không nói câu nào với tôi, chỉ đến trước khi anh ấy rời khỏi bệnh viện đến đại sứ quán mới dặn tôi mấy câu: “Sau này cho dù là ai hỏi, cậu cũng không được nhận đã giết bốn tên cướp máy bay kia

Cậu chỉ cần nói, tình huống lúc đó rất hỗn loạn, cậu không nhìn rõ chuyện gì cả.”

Tôi biết đây là Bạch Kiện không muốn tôi tự dẫn lửa lên người mình, dù sao tôi đã đánh chết một người ở Thụy Sĩ, nếu lại lộ ra đánh7chết thêm bốn người nữa trên máy bay, tình huống sẽ trở nên rất đặc biệt, khó tránh khỏi những phiền toái không cần thiết

Tham Khảo Thêm:  Chương 1205

Còn việc anh ấy giải thích thể nào về chuyện cô tiếp viên hàng không kia bị bắn ở khoảng cách gần..

thì chuyện đó không liên quan đến tôi.

Rốt cuộc, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, Đinh Nhất với sắc mặt tái nhợt được đẩy ra ngoài

Bác sĩ lấy ra ba viên đạn trên người anh ta, may mà đạn găm trên xương sườn nên tính mạng của anh ta mới giữ lại được

Phải một thời gian nữa Đinh Nhất mới tỉnh lại, lão Triệu vẫn đang ở bệnh viện xử lý vết thương của anh ấy

Chỉ có mình tôi rảnh rỗi, ngồi cạnh giường Đinh Nhất chờ anh ta tỉnh lại

Lúc này, chú họ đến cạnh tôi:9“Cháu…” Thấy chú ấy định nói lại thôi, tôi hiểu chú ấy định hỏi chuyện gì, thế là tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Cháu vẫn là cháu mà…” Ánh mắt chú họ hơi hoài nghi: “Cháu làm thế nào chứng minh cháu vẫn là cháu?”

Tôi thở dài: “Chú họ, trên người cháu vẫn còn một tấm thẻ đen, hay là cháu đốt đi nhé?”

Chú họ nghe tôi nói vậy thì rõ ràng thở phào một hơi, nhưng lại lập tức nói với tôi: “Vậy hắn đâu rồi?”

Tôi lắc đầu với chú ấy: “Không biết..

Có thể lại ngủ say rồi!” Nói xong tôi còn cố ý nói thêm: “Sao thế ạ? Hay chú nhớ hắn? Vậy chú chỉ cần uống với cháu hai ly, cháu chắc chắn chú sẽ gặp hắn ngay.”

Chú họ tức giận nói: “Cút! Nó không5ra, cháu còn chủ động đi trêu chọc nó?”

Tôi cũng cười: “Cũng đúng ha…”

Sau đó phòng bệnh lại chìm vào yên tĩnh, vì tôi biết ngay cả chính tôi cũng không rõ tên kia có xuất hiện nữa hay không, hay hắn có còn tồn tại nữa không

Trước đó tôi vẫn luôn cảm thấy, những ký ức tàn hồn mà tôi nhìn thấy trên máy đều là tàn hồn của những người đã chết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 407

Nhưng bây giờ cẩn thận hồi tưởng lại, tại sao tôi lại cảm thấy những ký ức kia đều thuộc về chính mình? Mà không chỉ như vậy, thậm chí một số việc vô sỉ trước đó hắn đã làm tôi cũng đều nhớ được..

những ký ức này không thuộc về tôi, sao lại xuất hiện trong đầu tôi? Còn cả cảm giác của tôi đối với Đinh Nhất,3cũng vô cùng lạ lẫm

Thế nhưng rõ ràng tôi và anh ta rất thân thuộc mà? Vì sao đột nhiên lại sinh ra cảm giác xa lạ này? Mặc dù bên ngoài tôi cố gắng giả bộ như không có việc gì xảy ra, nhưng chỉ mình tôi biết tôi đang gặp phải vấn đề lớn mới khiến tôi trở lên máu lạnh vô tình như vậy

Nhất định là tên kia đã làm cái gì đó!

Chú họ thấy tôi bình tĩnh nhìn Đinh Nhất, trầm giọng nói: “Nếu như trong lòng có chuyện gì nghĩ không ra thì đừng ngại nói ra..

Dù sao chú cũng sống lâu hơn cháu, tất nhiên đã trải qua nhiều chuyện hơn.”

Tôi quay lại nhìn chú ấy, suy nghĩ xem có nên nói chuyện này với chú ấy hay không? Nếu là trước đây tôi chắc chắn sẽ không chút do dự nói rõ mọi chuyện với chú ấy.

Nhưng bây giờ tôi lại không muốn làm như vậy, mặc dù tôi cũng không biết vì sao..

Thế là tôi cười nói với chú ấy: “Cháu có thể có chuyện gì chứ! Bây giờ cháu chỉ mong Đinh Nhất có thể mau chóng tỉnh lại, chúng ta có thể nhanh chóng về nhà.”

Chú ấy nghe tôi nói, trong ánh mắt có tia thất vọng, nhưng cuối cùng chú ấy vẫn gật đầu nói với tôi: “Cũng được, có chuyện gì thì về rồi nói.” Thấy chú ấy quay người đi ra ngoài, tôi lập tức thở dài, không biết vì sao, bây giờ khi ở cùng bọn họ tôi cảm thấy rất áp lực, bởi vì mỗi giây mỗi phút tôi đều phải gồng mình lên đóng vai chính mình, nên khi trong phòng chỉ còn lại mình Đinh Nhất đang hôn mê bất tỉnh, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều

Tham Khảo Thêm:  Chương 616

Ban đêm, Đinh Nhất tỉnh lại, tôi cố gắng nói chuyện, vui đùa với anh ta giống như trước đây..

Không muốn anh ta nhận ra chút sơ hở nào trước khi bình phục

Nghĩ lại bây giờ tôi cũng chưa quá lạnh lùng, nếu không tôi đã không cần phải đóng vai chính mình trước họ, trong lòng tôi vẫn còn lo lắng, không muốn bọn họ đau lòng.

Ba ngày sau, chúng tôi ngồi trên máy bay do đại sứ quán thuê bay về nước, trên máy bay còn mang theo di thể của hai liệt sĩ và Đinh Nhất bị trọng thương..

Tôi biết lần này chắc chắn sẽ bình yên về nước, sẽ không còn điều gì cản trở nữa.

Sau khi Đinh Nhất tỉnh táo hoàn toàn, dường như cũng nhận ra tôi có điều khác lạ, nhưng anh ta không hỏi thẳng tôi giống như chú họ, chỉ lúc đầu thấy nghi ngờ, sau đó dù nhìn cũng không nhận ra được gì nữa

Trên máy bay, Bạch Kiện nói cho tôi biết, anh ta sẽ viết trong báo cáo là, trong bốn tên tội phạm đã chết, có ba người là do anh ta và hai cảnh sát đã hy sinh giết chết, còn tiếp viên hàng không kia anh ta sẽ ghi là do Hồ Phàm giết người diệt khẩu

Tôi gật đầu nói: “Được, tôi biết nên nói thế nào.” Sau khi máy bay hạ cánh, Chiêu Tài nhận được điện thoại đã đến sân bay, khi chị ấy nhìn thấy tôi và lão Triệu thì lập tức khóc òa lên

Nếu là trước đây, chí ít tôi cũng sẽ đỏ mắt..

Nhưng bây giờ ngay cả muốn giả vờ tôi cũng không giả vờ được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.