Người Tìm Xác

Chương 1663: Lại không thấy xe đ u



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban đầu ông bà nội còn trả giúp chú ấy một ít, nhưng sau này chú ấy càng nợ càng nhiều, người trong nhà cũng bất lực

Sau này nữa, chú cũng không dám ở lại quê quán nên đành phải một mình vào thành phố kiếm tiền.” “Vậy ông ta có kiếm được tiền không?” Tôi tò mò hỏi

Phương Tư Triệu lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết

Lúc ấy tôi đang chuẩn bị thi đại học, cho nên cha tôi và ông bà nội đều không chủ động nhắc tới những việc này với tôi, tôi cũng lười không muốn biết..

Tuy nhiên sau này tôi nghe nói chú ấy mua đi bán lại vật liệu xây dựng ở trong thành phố, cuối cùng đã trả hết tiền nợ.”

“Vậy ông ta có cai bài bạc không?” Tôi hỏi.

Thật vậy, đây mới là vấn đề mấu3chốt

Nếu một con bạc kém mà không cai bài bạc hoàn toàn thì dù anh ta có kiểm cả núi vàng, đến cuối cùng cũng sẽ thua sạch, huống hồ Phương Tư An vẫn chưa kiếm được núi vàng đâu

Vấn đề của tôi đã làm khó Phương Tư Triệu, rõ ràng anh ta cũng không biết lúc trước người chú hai này rốt cuộc có thay đổi triệt để thói đánh bạc không..

Khi nói chuyện, mặt trăng vừa to vừa tròn đã mọc lên trên bầu trời

Tới sớm không bằng tới đúng dịp, nếu không sao mà biết được căn nhà này của nhà họ Phương có giống như lời bà cụ kia nói hay không?

Lúc này, nhiệt độ ngoài trời trở nên hơi lạnh, vì thế Phương Tư Triệu đề nghị: “Mọi người vẫn nên vào nhà đi, giờ bên ngoài bắt đầu0trở lạnh rồi.”

Chúng tôi nghe vậy thì đứng hết dậy, chuẩn bị vào nhà rồi nói tiếp, đêm khuya đầu mùa xuân, dù thế nào trong nhà vẫn kín gió hơn bên ngoài rất nhiều! Sau khi vào nhà, Phương Tư Triệu nói với vẻ hơi có lỗi: “Lê đại sự, điều kiện ở đây thật sự kém quá

Tham Khảo Thêm:  Chương 127

Hôm nay các vị ở tạm trước một đêm, sáng ngày mai chúng ta đi xem cái hố to sau núi xong rồi sẽ về trên huyện…”

Chú Lê tỏ ra không sao cả: “Thế này có là gì đâu

Chỉ có điều nếu ngày mai phát hiện ra có cái gì đó ở dưới cái hổ kia thật..

thì cậu định làm thế nào?”

Phương Tư Triệu ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu tìm được hai người con của cô tôi thật, thì chúng ta cũng phải về trên huyện5trước, bởi vì người dân ở thôn này không thể xuống hố tìm xác

Cho nên tôi vẫn phải tìm nhóm người chuyên nghiệp đến xem xét rồi mới nói.”

Chú Lê gật đầu: “Được, trong lòng cậu có tính toán rồi thì tốt..

Tối hôm nay chúng ta chen chúc một chút, ngủ ở cùng một phòng hết đi.” Tôi biết Chú Lê đề nghị mọi người ngủ trong cùng một phòng chủ yếu là vì lo nếu nơi này thật sự..

có ma phá giống như lời bà cụ kia nói, mọi người ở cạnh nhau vẫn an toàn hơn

May mắn là giường đất ở nông thôn cũng lớn, mấy người đàn ông trưởng thành như chúng tôi cùng nằm cũng vẫn được

Hơn nữa, nhà này đã lâu năm không có ai ở nên âm khí rất nặng, nhiều người chen chúc với nhau cũng có4thể làm ấm áp hơn

Lúc đầu khi mọi người vừa chui vào túi ngủ của mỗi người thì vẫn chưa cảm thấy gì, chúng tôi lại tiếp tục trò chuyện về chú hại của Phương Tư Triệu..

Nhưng ai ngờ qua nửa đêm, bên ngoài đột nhiên nổi gió Tây Bắc, độ ẩm trong phòng bắt đầu từ từ giảm xuống.

Mấy người trẻ tuổi như chúng tôi còn đỡ, nhưng Chú Lê tay già chân yếu nhanh chóng không chịu nổi

Vì vậy Phương Tư Triệu bèn bảo trong xe mình còn có mấy cái thảm lông, bây giờ anh ta sẽ đi ra lấy vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: Bữa cơm

Tôi ngồi dậy nói với anh ta: “Để tôi đi cùng với anh…” Nghe vậy, Đinh Nhất không yên tâm lắm: “Cậu ở lại đi, để tôi đi với anh ấy!”

Tôi nhìn Chú Lê và Đàm Lỗi rồi quay lại nói9với Đinh Nhất: “Không cần, anh cứ ở lại đây đi

Một lát là chúng tôi trở lại ngay.”

Vừa đẩy cửa nhà ra, gió ập vào mặt thổi tung quần áo trên người tôi

Tôi vội túm chặt cổ áo và thầm hối hận sao lúc sáng ra ngoài không mặc áo gió chứ?

“Nếu biết trước là lạnh như vậy, tôi sẽ mặc dày hơn một chút!” Tôi run rẩy nói.

Phương Tư Triệu thấy tội lạnh đến mức không chịu nổi thì ngượng ngùng nói: “Đều tại tôi quên nói cho mọi người biết nhiệt độ trong núi sẽ lạnh hơn trong thành phố một ít

Nhưng khí hậu năm nay hình như hơi khác thường

Năm rồi đến giờ này là nhiệt độ không khí đã tăng lên từ lâu rồi.” Bởi vì thật sự lạnh quá cho nên hai chúng tôi đều đi rất mau, định nhanh chóng lấy thảm lông rồi về phòng ngay..

Kết quả chúng tôi mới vừa ra khỏi cửa đã không thấy chiếc ô tô đậu trước cổng đâu nữa! Tôi không khỏi thầm cười khổ trong lòng

Sao mỗi lần chúng tôi tới mấy chỗ ở nông thôn thể này đều bị mất xe thế? So với sự bình tĩnh của tôi, Phương Tư Triệu tỏ ra vô cùng hoảng sợ

Anh ta quay vài vòng ở chỗ đậu xe rồi mới ngẩng đầu nói với tôi bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng động cơ ô tô không?” Tôi lắc đầu, nói chắc như bắp: “Tuyệt đối không có, buổi tối ở đây yên tĩnh như vậy, nếu thật sự có người lái xe của chúng ta đi thì chắc chắn có thể nghe thấy.” “Thế thì xe đâu…? Nó đâu thể bốc hơi vào không khí chứ?!” Phương Tự Triệu hỏi đầy ngờ vực.

Đương nhiên tôi biết xe sẽ không bốc hơi vào không khí, vì vậy đi đến cạnh Phương Tư Triệu và nói: “Anh nhìn kĩ chung quanh xem, có phát hiện chỗ nào khác với trước đây không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 151

Nghe tôi nói như vậy, Phương Tư Triệu nhìn khắp mọi nơi rồi lắc đầu nói với tôi: “Không có gì khác mà! Mỗi năm tối đểu về đây, người trong thôn không thể trộm xe của tôi được…”

Tôi nghe như anh ta đang hiểu lầm ý mình, nên xua tay và nói: “Tôi không có ý đó..

Bỏ đi, đi vào trước rồi nói.”

Vì không lấy được thảm lông nên tôi và Phương Tư Triệu đều bị gió thổi đến nỗi lạnh thấu xương

Bởi vậy, hai chúng tôi bước nhanh vào trong sân, nhưng vừa qua cổng thì hai chúng tôi đều trợn tròn mắt

Cái sân của nhà họ Phương khi nãy còn cỏ hoang mọc khắp nơi, lúc này lại trở nên sạch sẽ, giống như nhà có người sống bình thường, không có gì khác biệt.

“Chuyện này là thế nào? Ai nhổ cỏ trong sân đi rồi?” Giọng Phương Tư Triệu run bắn

Tôi đáp bằng giọng nặng nề: “Từ lúc chúng ta đi ra ngoài đến khi đi vào cùng lắm là vài phút, nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp cũng không thể làm sạch một cách nhanh chóng như vậy! Lát nữa anh theo sát tôi, đừng hoảng sợ..

cũng đừng chạy lung tung!” Lúc này Phương Tư Triệu hơi căng thẳng và gật đầu, sau đó bám sát theo phía sau tôi..

Xem ra, quả nhiên bà cụ nhiệt tình kia không lừa chúng tôi, nơi này đúng thật là hơi có vấn đề

Khi tôi và Phương Tư Triệu chuẩn bị từ từ di chuyển vào nhà, định bụng xem thử có phải trong nhà cũng trở nên khang khác hay không thì thấy một bé gái nhảy nhót từ trong nhà ra, mà phía sau cô bé còn có một cậu bé nhỏ hơn vài tuổi chạy theo

Hai đứa trẻ một trước một sau chơi đùa trong sân

“Phỉ Phỉ..

Tiểu Vũ…” Phương Tư Triệu khẽ kêu lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.