Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 793: Mắt trận hiện



“Ầm ầm”, con Hỏa Ngưu này hình thể khổng lồ, man lực khủng bố, nhưng ở phương diện tốc độ cũng không nhanh lắm. Nhưng không nhanh này cũng là tương đối, tương đối so với Sáng Thế Vương thì không nhanh, nhưng đối với Thăng Hoa Đế mà nói lại vẫn nhanh đến kinh người, không ngừng rút ngắn lại khoảng cách giữa song phương.  

Chu Hằng nhướng mày, hắn đang định quay lại nghênh chiến, đột nhiên phát hiện phía trước có một cái hang động do vô số kiếm phong hình thành, đường kính lớn chừng hai trượng, đối với nhân loại thì rất là rộng lớn, nhưng với con Hỏa Ngưu phía sau kia thì lại quá nhỏ.  

Hắn lập tức gập thân hình lại, phóng vọt tới hướng kiếm huyệt kia.  

Ba người Phương Di Dung cũng luôn chú ý tới hắn, tuy rằng không biết cái kiếm huyệt này có thể ngăn cản được tấn công của con Hỏa Ngưu hay không, nhưng lúc tuyệt vọng này thì cái gì cũng phải thử, dù là một cọng rơm rạ đều phải bíu lấy.  

“Vèo vèo vèo vèo”, bốn người gần như chẳng phân biệt trước sau vọt vào bên trong kiếm huyệt.  

“Ầm!” Hỏa Ngưu trực tiếp đâm đầu đánh tới, lực đánh vào thật lớn, hai sừng nhọn va chạm mạnh với lợi kiếm trên kiếm huyệt, bắn lên vô số đốm lửa, vô cùng sáng lạn, nhưng thế công của con Hỏa Ngưu đúng là bị cản lại.  

“Phù! Phù!”  

Con Hỏa Ngưu không cam lòng ở bên ngoài gầm rống, trong mũi phun ra ngoài ngọn lửa dù là sắt đá đều có thể thiêu đốt tan chảy, nóng cháy đến mức mũi kiếm ở gần nó đều trở thành một mảnh đỏ rực, truyền vào luồng hơi cực nóng, lập tức nhiệt độ trong huyệt động tăng vọt. Cũng may bốn người Chu Hằng đều là Thăng Hoa Đế, chỉ cần mở ra linh lực hộ thuẫn để phòng ngự cũng đủ để chống đỡ độ nóng cháy này.  

Hỏa Ngưu ở bên ngoài lồng lộn một hồi, sau đó vẫn là quay đầu rời đi. Tiếng “ầm ầm”, rung chuyển mặt đất càng ngày càng nhỏ, rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh.  

Tuy nói như thế, ba người Phương Di Dung vẫn không dám đi ra ngoài, sợ con Hỏa Ngưu xảo trá, đột nhiên quay lại đánh thế hồi mã thương!  

Thảm kịch Mã Vũ bị va chạm chia năm xẻ bảy còn gần ngay trước mắt kia!  

Chu Hằng cũng không có lo lắng như bọn họ, bởi vì hắn chân chính đã đụng độ với Hỏa Ngưu. Hỏa Ngưu này, vốn cũng không phải là sinh linh gì, chỉ là giống con trâu mà thôi, mà lại do đại trận biến ảo thành, chỉ biết thi hành mệnh lệnh vô cùng đơn giản, đâu có thần trí gì. Sao có thể làm ra chuyện mai phục được?  

Nó đi, tất nhiên là đi luôn rồi! Nếu có chạy trở lại, dó cũng không phải nó thông linh, mà có thể do cái gì đó hấp dẫn trở về mà thôi!  

Chu Hằng bước đi ra ngoài kiếm huyệt, quả nhiên bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.  

Thấy hắn đứng ở bên ngoài kiếm huyệt lâu như vậy cũng không có phát sinh chuyện gì, lúc này ba người Phương Di Dung mới rón rén đi ra, ngược lại không phải là bọn họ nhát gan, mà ở trước mặt nguy hiểm tự nhiên phải cẩn thận, một chút sơ suất đó chính là sẽ đánh mất tánh mạng của mình!  

– Mã Vũ! Ba người đều cả kinh kêu lên.  

Không giống với Chu Hằng thuần túy là người từ ngoài đến, ba người bọn họ cùng Mã Vũ đều là hậu bối của nhà quyền thế cường đạo tinh hải, giữa nhau vẫn có qua lại quen thuộc, nếu để cho người khác biết bọn họ thấy chết mà không cứu, có thể sẽ dẫn phát xung đột giữa các gia tộc của mỗi người!  

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: Tôi muốn hôn cô

Nơi này nhưng không giống như ở Tuyệt Tiên Thành, ít nhất còn có một bộ gọi là trật tự, mọi người đều ở ngoài mặt tuân thủ, một nhà nào làm trái, những gia tộc khác sẽ liên hợp đánh dẹp!  

Trong cường đạo tinh hải thì đâu có quy củ gì? Thật nếu nói có: Đó chính là thực lực tuyệt đối, thực lực cường đại có thể áp đảo hết thảy!  

Mà tinh hải không biết nếu so với 49 Tiên Thành rộng lớn hơn gấp bao nhiêu lần, gia tộc võ đạo đỉnh cấp trong tinh hải thực ra cũng nhiều hơn rất nhiều so với Tuyệt Tiên Thành, giữa nhau cũng thường xuyên bùng phát xung đột lớn.  

Bởi vậy hợp tung liên hoành là đạo sinh tồn cơ bản của mỗi một nhà quyền thế cường đạo tinh hải. Sự kiện Mã Vũ này nếu làm không khéo có thể sẽ dẫn phát chấn động lớn!  

Bây giờ quay lại cứu Mã Vũ còn kịp sao?  

Sau khi con Hỏa Ngưu kia rời đi, có thể lại đi chà đạp thêm một chút tên đáng thương kia hay không?  

“Ầm! Ầm! Ầm!”  

Đúng lúc này, lại nghe truyền đến một tràng tiếng nổ thật to, mấy cột sáng đột nhiên phóng vọt lên cao, làm tách ra sắc trời tối tăm, cho dù là một cột sáng ở khoảng cách với Chu Hằng bọn họ vô cùng xa, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.  

Chu Hằng quay mình, đếm, tổng cộng có 10 cột sáng.  

Thập Tuyệt Tru Thiên Đại Trận? Đây chính là thập tuyệt sao?  

“Ông, ông, ông…”, mỗi cột sáng đều rung chuyển, phát ra từng đạo lực lượng vô hình, trong nháy mắt thổi quét toàn bộ đại trận.  

Dao động này đánh úp lại, Chu Hằng cũng không có cảm giác thân thể mình phát sinh biến hóa thực chất gì, chỉ có cảm giác không thoải mái, dường như bị vật gì không sạch sẽ chui vào thân thể, khó chịu không nói ra được.  

Chờ một chút, hai con Ly Vẫn kia nói: người ở bên trong đại trận sẽ từng bước một bị suy giảm tu vi, thẳng đến khi biến thành phàm nhân, sẽ bị đại trận nghiền thành máu loãng, tinh hoa đều bị rút ra, để tẩm bổ cho Thất Tinh Quả, trợ giúp cây thánh dược này thành thục!  

Chu Hằng vốn tưởng rằng biến hóa như vậy là đồng thời phát sinh trên mỗi người, nhưng hiện tại xem ra, có thể là nhằm vào cảnh giới của mỗi người!  

Minh Tiên đầu tiên bị ảnh hưởng, tiếp xuống là siêu Sáng Thế Đế bị ảnh hưởng, xuống tiếp đến Sáng Thế Đế, rồi xuống đến Sáng Thế Hoàng, Sáng Thế Vương, sau đó mới đến phiên Thăng Hoa Đế!  

Như vậy, mọi người đều sẽ trở thành phàm nhân cùng một lúc, bị đại trận nghiền thành tinh hoa máu thịt, tẩm bổ cho Thất Tinh Quả kia!  

Trận thế lớn như vậy tự nhiên không có khả năng là hai con Ly Vẫn cấp bậc Minh Tiên kia bày ra, nơi này có bố trí phù văn “không sứt mẻ” cấp bậc Tiên giới, tối thiểu hẳn là do một người nào đó hoàn toàn nắm giữ Thiên Kinh Tiên giới của tiền nhân lưu lại. Vì tất cả Thiên Kinh Tiên giới ở thời đại này đều bị Chu Hằng dung hợp rồi!  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1481: Quỷ Nữ

Có trận pháp, sẽ có mắt trận!  

Trước đó Chu Hằng mờ mịt giống như con ruồi không đầu, nhưng bây giờ hắn dường như đã tìm được mục tiêu.  

Là 10 cột sáng kia!  

Người đi vào nơi này, tự nhiên không có ai là ngu ngốc, sau khi 10 cột sáng này phát ra, khẳng định ai nấy đều sẽ đi đến hướng cột sáng cách gần mình nhất, đến lúc đó có khả năng sẽ hội hợp cùng với người mình thất lạc.  

Chu Hằng nhíu mày, hắn đuổi tới cột sáng bên kia không nhất định sẽ gặp được hai vị Long Hoàng, đến lúc đó nói không chừng còn có tồn tại cấp bậc Minh Tiên muốn giết hắn: thế lực đi vào nơi này có rất nhiều thành phần hỗn loạn!  

Đi, là nhất định phải đi, nhưng tuyệt không thể cứ như vậy đâm đầu chạy tới!  

– Mã… Mã Vũ! Ba người Phương Di Dung đột nhiên cả kinh kêu lên, đồng loạt nhìn lại về hướng bọn họ đi tới đây.  

Chỉ thấy một gã nam nhân trẻ tuổi đang vội vàng chạy tới, diện mạo cực kỳ anh tuấn, nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng dữ tợn, dường như muốn cắn người.  

Đúng là Mã Vũ, không ngờ hắn không chết!  

Chu Hằng thở dài, con Hỏa Ngưu kia như thế nào sau khi quay lại không có chà đạp lần nữa, hoàn toàn xử lý tên kia? Mình có nên bổ thêm một kiếm, miễn cho hắn lằng nhằng méo mó hay không?  

– Mã Vũ! Ngươi đã sống lại, thật tốt quá! Thái Viễn nói tự đáy lòng, ngược lại không phải giữa hắn và Mã Vũ có quan hệ tốt gì, mà nếu bọn họ bình an trở về, còn Mã Vũ lại mất đi, thì người của Mã gia sẽ nghĩ gì?  

Nói không chừng sẽ hoài nghi là bọn hắn liên thủ giết hại Mã Vũ, đến lúc đó khẳng định sẽ dẫn phát xung đột giữa các gia tộc!  

– Ta không chết làm cho các ngươi thất vọng rồi phải không! Mã Vũ lại không cảm kích chút nào, không âm không dương nói.  

Chu Hằng ném hắn về phía Hỏa Ngưu, đây chính là đầu sỏ gây nên! Mà ba người này không nói trở lại cứu hắn, mà nửa bước cũng không có chậm lại chút nào… Chuyện này sao có thể không khiến hắn ghi hận trong lòng?  

Hắn cũng không phải là hạng người khoan hồng độ lượng gì! Ngược lại, hắn rất thù dai, trừng mắt tất báo!  

Thế nhưng hắn cũng không nghĩ lại xem: nếu như lúc đó thay là một người khác bị ném, hắn có vì người đó mà dừng lại, thậm chí đi trở lại cứu hay không? Hắn là hạng người vì tư lợi, dĩ nhiên chỉ cảm thấy mình chịu “bất công”, mà hoàn toàn không nghĩ tới người khác có nghĩa vụ cứu hắn hay không, lại có năng lực cứu hắn hay không?  

– Tên xấu xa! Ngươi trách móc cái gì chứ! Vừa rồi chia năm xẻ bảy quá nghiện phải không, còn muốn bị xé thành 8 mảnh nữa hay sao? Con lừa đen tuyệt đối là điển hình cáo mượn oai hùm, nếu nơi này Chu Hằng mạnh nhất, nó còn sợ ai?  

– Yêu thú nho nhỏ, cũng xứng ở trước mặt ta làm càn ư? Mã Vũ vốn đang oán độc trong lòng, nhưng bốn người trước mặt người nào cũng không yếu thua hắn, người nào thế lực sau lưng cũng không kém so với Mã gia hắn, cổ oán khí này hắn không phát tiết ra được!  

Nhưng chỉ là một con yêu thú cũng dám quát tháo với hắn, vừa lúc mở ra lỗ hổng để hắn phát tiết.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 261: Hai người đều cùng ngã xuống đất!

Hắn vươn ra tay phải định chộp tới phía con lừa đen.  

“Bốp!” Chu Hằng tiện tay tung một cái tát, vang lên một tiếng vang giòn tan, lập tức Mã Vũ ngay tại chỗ xoay vòng, liên tiếp 7 vòng mới miễn cưỡng dừng lại, nửa bên mặt sưng húp, trên mặt lại vô cùng mờ mịt, bởi vì đầu óc của hắn bị một cái tát của Chu Hằng đánh cho hồ đồ rồi.  

Con lừa đen cũng không phải là thứ tốt gì, đối phương định đối phó với nó, dĩ nhiên nó cũng không cần khách sáo, lập tức xoay mình một cái, mông bắn ra, hai vó sau đã đá mạnh ra.  

“Thịch”, Mã Vũ còn đang trong trạng thái mờ mịt lập tức bị đá bay ra ngoài.  

Chu Hằng vỗ tay một cái, nhìn lướt qua ba người Phương Di Dung, không nói lời gì.  

Nhưng ba người Phương Di Dung lại là toàn thân phát lạnh, trước đó bị Hỏa Ngưu đuổi sát sau lưng, bọn họ cũng không có thời gian suy nghĩ thực lực của Chu Hằng như thế nào, nhưng bây giờ hắn chỉ nhẹ nhàng ung dung liền tát một cái vào mặt Thăng Hoa Đế 11 tướng, làm cho bọn họ chợt tỉnh, thực lực của đối phương đến tột cùng kinh khủng tới cỡ nào!  

Bị con lừa đen tung hai vó đá bay đi, ngược lại giúp Mã Vũ thanh tỉnh lại, hắn chỉ là hung hăng nhìn Chu Hằng một cái, sau đó liền cúi đầu, vùi hết thảy oán hận vào đáy lòng.  

Nếu bây giờ không phải là đối thủ của Chu Hằng, nếu còn sính cường đúng là cách thực hiện ngu xuẩn nhất!  

Đại trượng phu co được dãn được!  

Chuyện đồng minh của bọn họ chỉ là hình thành tạm thời, chỉ cần tranh đoạt Thất Tinh Quả có kết quả, nhất định hắn phải cầu trưởng bối gia tộc giết chết Chu Hằng, bằng không hắn không thể nuốt trôi cục tức này!  

Hiện tại ở đây, thực lực của Chu Hằng mạnh nhất, vừa lúc lợi dụng hắn mở đường đi tìm các vị Minh Tiên thì có bảo đảm an toàn hơn!  

Hắn thực không tin trận pháp nho nhỏ này có thể vây khốn cường giả Minh Tiên!  

Chu Hằng không khỏi bật cười, nói với con lừa đen: – Con lừa! Chúng ta trước nay thường đối xử với địch nhân như thế nào?  

Con lừa đen đúng là phối hợp rất ăn ý với hắn, lập tức nói: – Vậy dĩ nhiên là rút gân lột da, có tàn nhẫn bao nhiêu thì tàn nhẫn bấy nhiêu!  

– Tuy nhiên, lúc này chúng ta cũng không có bao nhiêu thời gian! Chu Hằng nói.  

– Vậy thì trực tiếp làm thịt đi! Con lừa đen hung tợn nói.  

Nói xong, một người một con lừa đồng thời lộ ra vẻ tươi cười nhìn về phía Mã Vũ, tuy rằng mỗi người tươi cười đều tươi rói sáng lạn, nhưng Mã Vũ nhìn thấy toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.  

– Các ngươi… các ngươi không dám giết ta! Mã Vũ cố tự trấn định tâm thần: – Ta là người của Mã gia, nếu các ngươi giết ta, trưởng bối gia tộc ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi! Hắn lành lạnh nhìn ba người Phương Di Dung, lại nói tiếp: – Trừ phi các ngươi cũng giết hết bọn họ diệt khẩu!  

Ba người Phương Di Dung đều không ngừng kêu khổ trong lòng: bọn họ có trêu ai có ghẹo ai đâu, như thế nào vô duyên vô cớ cũng bị kéo xuống nước chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.