Trần Thương cảm thấy rằng mình nên phổ cập khoa học cho bạn mình, cho họ thử nếm mùi vị của sán lá phổi để mở mang hiểu biết hơn.
Đương nhiên Trần Thương thề là không phải mình muốn câu like.
Nghĩ về điều này, Trần Thương mở danh sách bạn bè, viết một ít tin với hình ảnh kèm theo.
“Bảo đao Đồ Long, ai dám tranh phong, đã bắt được quái vật hiếm cấp 51: quái vật sán lá phổi! Kèm. hình ảnh!”
Trần Thương nhìn kỹ lại một chút nữa và rất hài lòng khi thấy góc độ cái ảnh chụp của sán lá phổi rất mới lạ, lại chỉ tiết và rõ ràng, nhất định sẽ thu hút được nhiều sự bàn tán của mọi người
Sau khi gửi đến danh sách các bạn bè, anh không thấy Tăn Duyệt nói gì về tin nhân của mình, thành ra Trần Thương có chút dương dương tự đắc rồi nhét điện thoại trở lại túi.
Vừa hát vừa đi ra ngoài.
Nghĩ đến bộ dạng Tăn Duyệt sau khi thấy được bức ảnh, tâm tình của Trăn Thương vui vẻ không ít, tinh thần sáng khoái, và giai điệu nhỏ ngâm nga từ miệng cũng trở thành một bài hát dân tộc rực rỡ.
(Tươi mới bao trùng là thức ăn đồ ăn
Mềm mại nội nang phía dưới trùng chính dô ta nào
Dạng gì tiết tấu là nhất nha nhất lắc lư
Màu lồ ng phấn trứng trùng để ngươi cảng thoải mái)
…
Tỉnh Nhiên tò mò với nét mặt không hiểu nhìn Trần Thương, tự hỏi anh ta vì sao lại cao hứng thế?
Và sao cảm thấy bài hát này nghe quen thế nhỉ?
Vừa rồi thấy anh ấy gửi cho bạn mình một bức ảnh, dường như người kia là nữ.
Chẳng lẽ là bạn gái?
Tỉnh Nhiên tò mò hỏi: “Bác sĩ Trần? Anh gửi bức ảnh đó cho bạn mình, cô ấy có vui không?”
Trần Thương ngập ngừng một chút.
Tân Duyệt có vui không? Trần Thương cũng không biết, nhưng Tân Duyệt sẽ ghi nhớt
Nghĩ đến đây, Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên nói với giọng chắc chắn: “Nhất định sẽ khó quên được, dù sau cô ấy chưa bao giờ nhìn qua vật đó”
Tỉnh Nhiên ồ lên một tiếng…..
Như thể đang suy nghĩ gì đó khế gật đầu.
Hắn cảm thấy mối quan hệ khác phái của Trần Thương rất có duyên, tất nhiên nó vẫn có nguyên nhân, nếu như so sánh anh ta với mình thì mình thường bận rộn công tác nên thực sự có chút lạnh nhạt với Cảnh Nhiên.
Nghĩ đến đây, anh cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cảnh Nghiên: “Bảo bối, em đang làm gì đó?”
Vài giây sau có tiếng Cảnh Nghiên đáp lại: “Trường đưa bọn em cùng nhau đi ăn? Bên anh kết thúc chưa?”
Thật tình mà nói, lúc nhận được tin tức này Cảnh Nghiên quả thật rất vui vẻ và kích động, dù Tỉnh Nhiên rất ưu tú nhưng lại không hiểu lòng của con gái lắm, rong chuyện tình cảm anh luôn có chút cứng nhắc, nhưng mà… Dù sao ai cũng không thể hoàn mỹ mọi thứ, Tỉnh Nhiên như thế đã là rất tốt, ít ra anh không đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.
Do đó khi nhìn thấy Tỉnh Nhiên quan tâm mình là cô đã rất vui vẻ.
Tỉnh Nhiên gật đầu: “Ừm, anh cho em nhìn xem thứ này hay này, đảm bảo em chưa thấy bao giờ!”
Cảnh Nghiên hạnh phúc mong đợi: “Được rồi, là thứ gì ạ, em có chút mong chờ đây.”
Tỉnh Nhiên liền đem ảnh chụp gửi sang.
Nghĩ đến gộ dáng vui vẻ của Cảnh Nghiên, anh liền hài lòng cười cười rồi nói thêm một câu: “Ăn cơm đi, anh sẽ sớm trở về.”
Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên cười mà không hiểu nổi, quay người lại hỏi. “Cậu gửi… Cho ai vậy?”
Tỉnh Nhiên mỉm cười: “Gửi bạn gái tôi, nha! Không đúng, phải gọi là vợ, vì hai chúng tôi sắp kết hôn rồi”
“Cô ấy làm bên nội khoa, chưa từng gặp qua vật này, nên vừa trông thấy nhất định sẽ rất hiếu kì”
Trần Thương sững sờ…
Cái này…
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen aaZZ” để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!