[ Đinh! Chúc mừng ngài, thu hoạch được kỹ năng kiểm tra hình ảnh bộ ngực cấp hoàn mỹ. ]
Trần Thương nhẹ gật đầu, đây quả thật là một kỹ năng tốt.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là chỉ có bộ ngực.
Quá ngắn và nhỏ.
Nếu như có thể hướng lên trên một chút liền có thể thêm kỹ năng kiểm tra hình ảnh cái đầu, thật là tốt biết bao?
Nếu không thì hướng phía dưới dài một chút, có thể thêm kiểm tra hình ảnh phăn bụng, cái đó cũng không kém.
Được rồi, được rồi…
Làm người không thể quá tham lam
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thương thức dậy thật sớm, tỉnh thần sảng khoái đi đến phòng cấp cứu.
Vừa mới vào đến cửa lớn, Trần Thương đã trông thấy Tiểu Lâm đang bận rộn chuẩn bị.
Trần Thương cười nói: “Tiểu Lâm, tối hôm qua trực đêm hả?”
Tiểu Lâm hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”
Trần Thương sững sờ, có chuyện gì vậy chứ?
Trần Thương nghĩ nghĩ, con gái mà, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, dễ hiểu, dễ hiểu!
Sau đó đi tới văn phòng.
Lúc này, Thường Lệ Na nghe thấy tiếng động, cầm theo một cái ống tiêm chạy ra: “Được lắm Trần Thương, anh là cố ý đúng không!”
“Xem tôi hôm nay có chỉnh chết anh không!”
Trần Thương sững sờ: “Chờ một chút, Na Na chờ một lát, để tôi chết một cách rõ ràng được không?”
Thường Lệ Na hừ lạnh một tiếng: “Chết được rõ ràng? Tốt! Anh qua đây!
Trần Thương lắc đầu: “Cô buông vũ khí trong tay đã!”
Lúc này, bởi vì vẫn chưa tới giờ giao ban, bảy giờ rồi nhưng người bệnh lại không thấy một mống, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho công tác buổi sáng.
Ngay lúc Trần Thương đang nói chuyện!
Bỗng nhiên một đám y tá trong tay cầm huyết áp.
khí, truyền dịch khí, nhiệt kế, máy theo dõi đường máu… Tất cả đều chạy ra!
“Trần cẩu, mau dừng lại!”
“Trần cẩu không được nhúc nhích!”
Trần Thương ngu người, đến cùng thì tôi đã làm sai chuyện gỉ?
Sao tất cả lại như hung thần ác sát!
Y tá trưởng Điền Hương Lan cũng vội vã chạy tới, từ xa đã chỉ vào Trần Thương nói: “Trần Thương! Cậu qua đây, tôi cam đoan đánh không chết ngươi!”
Trần Thương càng thêm trợn tròn mắt.
Tối hôm qua tôi đã mộng du?
Cợt nhả tất cả các cô hay sao?
Nghĩ tới đây, Trần Thương có chút lo lắng bất an, trước kia không có tật xấu này mà!
Trần Thương một mặt ủy khuất: “Y tá trưởng, tôi cảm thấy có phải mọi người có hiểu lầm gì đó với tôi không!”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen_Azz” để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!