Bách Hoa Lâu, Thiên Hải.
“Thiếu chủ, người của thế lực ngầm lẻn vào Thiên Hải đã rút hết, không còn một ai. Người của hai thế lực cấp S kia cũng chạy luôn rồi!”
“Quả nhiên cách này rất hiệu quả.”
Xuân Lan đi tới trước mặt Diệp Phàm, kinh ngạc nói.
“Xem ra tên tuổi của Tứ sư phụ vẫn rất hữu hiệu!”
Diệp Phàm cười khẽ.
“Đối với người của thế giới ngầm mà nói, tên của chủ nhân chính là ác mộng, không ai dám chọc vào!”
U Ảnh trầm giọng nói.
“Cuối cùng cũng không cần lo lắng bị ám sát mỗi ngày nữa.”
Diệp Phàm bật cười.
“Xuân Lan, phải mau chóng điều tra kẻ nào đã phát nhiệm vụ treo thưởng này, nhất định phải giải quyết mầm họa này càng sớm càng tốt.”
Diệp Phàm dặn dò Xuân Lan.
“Vâng, thưa thiếu chủ.”
Xuân Lan gật đầu.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm về đến nhà, còn chưa vào cửa mà Khương Vân Hi đã xuất hiện trước mặt: “Diệp thần y, tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết anh có thời gian không?”
“Mời tôi ăn cơm? Cô muốn hối lộ tôi để tôi dạy cô y thuật chứ gì?”
“Tôi đã nói rồi, cô đừng phí công!” “Tôi sẽ không dạy cô đâu!”
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi, giọng điệu bất đắc dĩ.
“Diệp thần y, tôi chỉ muốn mời anh ăn cơm mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Vẻ mặt Khương Vân Hi rất chân thành.
Diệp Phàm đang định nói gì đó thì lại có một cô gái xuất hiện, là Triệu Hữu Dung.
“Sao cô cũng tới vậy?” Diệp Phàm hỏi Triệu Hữu Dung.
“Tôi tìm anh có việc.”
Triệu Hữu Dung đáp. “Triệu tiểu thư cũng quen Diệp thần y sao?”
Lúc này, Khương Vân Hi nhìn sang Triệu Hữu Dung, kinh ngạc nói.
“Khương tiểu thư? Sao lại là cô?” “Sao cô lại ở đây?”
Triệu Hữu Dung nhìn thấy Khương Vân Hi cũng vô cùng kinh ngạc.
Hai người họ, một người là đại tiểu thư nhà họ Triệu giàu có ở Đế Đô, một người là đại tiểu thư nhà họ Khương thế gia vọng tộc ở Đế Đô. Trước đây ở Đế Đô hai người đã từng gặp nhau, tuy không thân nhưng cũng tính là quen biết.
Song hai người đều không ngờ họ lại gặp nhau ở đây.
“Hai người quen nhau à?” Diệp Phàm hỏi.
“Triệu tiểu thư, tôi tới mời Diệp thần y ăn cơm, cô có muốn đi cùng không?”
Khương Vân Hi mỉm cười nói với Triệu Hữu Dung.
“Ăn cơm? Được thôi, tôi cũng chưa ăn.”
Triệu Hữu Dung gật đầu.
“Hay là hai người đi ăn với nhau đi!” Diệp Phàm bĩu môi.
“Hai cô gái xinh đẹp chúng tôi ăn cơm cùng anh mà anh dám từ chối?”
“Chúng tôi không cần thể diện chắc!” “Đi nào!”
Triệu Hữu Dung dứt khoát tiến lên kéo tay Diệp Phàm đi ra ngoài.
Diệp Phàm đang định từ chối thì cánh tay đụng phải một nơi mềm mại, khiến hắn nhất thời không nỡ từ chối!”
Trong một nhà hàng.
Diệp Phàm, Triệu Hữu Dung, Khương Vân Hi ngồi một bàn.
Một nam hai nữ, tổ hợp này khiến phái nam có mặt trong nhà hàng lộ vẻ hâm mộ và ghen ty.
“Cô tìm tôi có chuyện gì thế?” Diệp Phàm hỏi Triệu Hữu Dung.
“Tôi nhận được tin sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm sắp tới Thiên Hải!”
Triệu Hữu Dung trả lời. “Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm là ai?” Diệp Phàm tò mò.
“Ông ta là một trong năm người phụ trách sở tuần tra, Dương Mạc là đệ tử của ông ta.”
“Lần này ông ta tới, tôi sợ Dương Mạc sẽ gây bất lợi cho anh nên có lòng nhắc nhở anh.”
Triệu Hữu Dung nói với Diệp Phàm.
“Ồ, nếu hai thầy trò bọn họ muốn tìm chết thì tôi sẽ tiễn bọn họ một đoạn đường!”
Diệp Phàm hờ hững nói. “Cái tên này lúc này cũng bạo lực như thết”
“không biết tại sao chủ tịch xinh đẹp Đường Sở Sở lại thích anh nữa!”
Triệu Hữu Dung lẩm bẩm.
“Diệp thần y có bạn gái rồi ư?”
Lúc này, Khương Vân Hi kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. “Đúng vậy. Sao thế? Cô muốn làm bạn gái của tôi à?”
Diệp Phàm liếc nhìn Khương Vân Hi.
“Không phải, Diệp thần y hiểu lầm rồi.” Khương Vân Hi đỏ mặt, cuống quít lắc đầu.
“Ôi tiếc ghê, nếu cô làm bạn gái của tôi thì tôi có thể dạy y thuật cho cô!”
“Xem ra chúng ta thật sự không có duyên!”
Diệp Phàm cảm thán.
Hả?
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Khương Vân Hi sững sờ.
“Cái tên này to gan thật, ngay cả Khương tiểu thư mà anh cũng dám đùa giỡn. Anh có biết Khương tiểu thư có thân phận gì không?”
Triệu Hữu Dung lườm Diệp Phàm.
“Vân HiI”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Một nhóm người xuất hiện trong nhà hàng.
Người dẫn đầu là một thanh niên mặc vest trắng, ngoại hình anh tuấn, toát ra khí chất cao quý.
Anh ta nhìn thấy Khương Vân Hi liền đi thẳng tới.
Người này chính là u Dương Mục, đại thiếu gia nhà u Dương.
“u Dương Mục, sao anh lại ở đây?”
Khương Vân Hi nhìn u Dương Mục, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Vân Hi, anh nghe nói em đến Thiên Hải nên vội vàng theo tới, không ngờ tình cờ gặp được em, thật trùng hợp!”
u Dương Mục mỉm cười nói với Khương Vân Hi.
“Mày là u Dương Mục?”