Giờ phút này, tất cả mọi người trong ngục giam đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Không ai có thể tin nổi Diệp Phàm lại chỉ dựa vào mấy cây ngân châm đã có thể cứu sống một kẻ đã chết!
“Lập tức liên lạc với quận trưởng, dẫn đại quân đến đây!”
Thừa dịp này, Đỗ Thiên Đức lén căn dặn cấp dưới bên cạnh.
“Ông đang nói gì thế?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vô tình vang vọng bên tai Đỗ Thiên Đức.
Đỗ Thiên Đức liếc xéo, bắt gặp Đồ Phu đang đứng ngay trước mặt, cơ thể ông ta run lên, sợ hãi loạng choạng suýt té.
“Tôi… Tôi không nói gì hết!”
Đỗ Thiên Đức không ngừng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Ông là trưởng ngục của ngục giam Kim Lăng?” Đồ Phu nhìn Đỗ Thiên Đức chòng chọc.
“Đú… Đúng!”
Đỗ Thiên Đức gật đầu.
“Anh em tôi bị đánh thành như vậy, vì sao ông không ngăn cản?”
Đồ Phu quát Đỗ Thiên Đức. “Tôi…”
Thoáng chốc, Đỗ Thiên Đức cũng không biết trả lời thế nào.
“Hay là ông là cố ý sai bọn họ ra tay, muốn đánh chết anh em của tôi?”
Đồ Phu lại quát lớn, giọng nói sang sảng dội vào tai Đỗ Thiên Đức, dọa ông ta sợ hãi quỳ sụp xuống đất.
Khụ khụ khụ!!!
Đột nhiên, một tràng tiếng ho khan truyền ra từ miệng Mục Kình Thiên.
Hơi thở yếu ớt gần như biến mất của ông ấy đã dần dần khôi phục như cũ, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương trong cơ thể dưới Cửu Châm Quỷ Cốc của Diệp Phàm từ từ bình thường lại.
“Kình Thiên!”
Thấy vậy, Đồ Phu vội vàng qua.
Lúc này, Mục Kình Thiên chậm rãi mở mắt.
“Kình Thiên, sao ông lại biến thành dáng vẻ này?” Mộ Bạch kêu lên.
“Mục Kình Thiên, tôi biết ngay lão già nhà ông mạng lớn không chết được mài”
“Ha hal!!”
Thấy Mục Kình Thiên tỉnh lại, Đồ Phu mừng đến phát khóc.
“Mộ Bạch, Đồ Phu, sao hai ông lại ở đây?” “Tôi chưa chết?”
Mục Kình Thiên ngạc nhiên nhìn Mộ Bạch và Đồ Phu.
“Quân đoàn trưởng Mục, ông không chết!” Diệp Phàm mở miệng.
“Cậu là?”
Mục Kình Thiên tò mò nhìn Diệp Phàm.
“Kình Thiên, hắn là đệ tử của quân đoàn chủ, tên Diệp Phàm.”
“Vừa nãy là Thiếu quân chủ ra tay cứu sống ông đấy!”
Mộ Bạch giới thiệu. “Hóa ra là đệ tử quân đoàn chủ!” “Thuộc hạ ra…”
Sau khi biết thân phận của Diệp Phàm, Mục Kình Thiên muốn đứng dậy cúi chào hắn.
Nhưng bởi vì thương thế ông ta quá mức nghiêm trọng, còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên không thể nhổm người dậy.
“Quân đoàn trưởng Mục, không cần khách sáo!”
“Mặc dù bây giờ ông không có nguy hiểm tánh mạng nhưng thương thế quá nặng, không khôi phục nhanh thế đâu!”
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Với sự thần kỳ của năm châm đầu trong Cửu Châm Quỷ Cốc mà vẫn không thể khiến Mục Kình Thiên lập tức khỏi hẳn, có thể tưởng tượng được đối phương bị thương nặng cỡ nào.
Nếu không phải Mục Kình Thiên kiên cường không chịu khuất phục, lại thêm mạng cứng, rồi được thần y Diệp Phàm am hiểu Cửu Châm Quỷ Cốc cứu chữa thì ông ta chết chắc rồi!
Lần này xem như Diệp Phàm cướp người từ tay Diêm Vương!
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tiêu hao sức lực lớn như vậy!
“Đa tạ thiếu quân chủ!” Mục Kình Thiên rất cảm kích Diệp Phàm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt ông ta âm u, vẻ mặt thống khổ: “Tôi còn sống nhưng Tú Tú lại vĩnh viễn rời xa tôi!”
“Kình Thiên, chúng tôi đã biết chuyện của ông, xin nén bi thương!”
Mộ Bạch và Đồ Phu thở dài nói. “Tôi chỉ hận bản thân mình vô năng, không có năng lực bảo vệ tốt Tú Tú, càng không có cách nào báo thù cho con bé, đâm chết tên cầm thú kia!”
Tay trái Mục Kình Thiên siết chặt thành năm đấm, đáy mắt tràn ngập vẻ không cam lòng!
“Quân đoàn trưởng Mục, thù của con gái ông cũng giao cho tôi đi!”
Cô ấy vừa là con gái ông vừa là một thành viên của quân đoàn Thiên Hoàn, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô
“Bất cứ ai dính dáng đến chuyện này, tôi đều không buông tha, chắc chắn sẽ khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!”
Diệp Phàm nhìn Mục Kình Thiên, kiên định nói.
“Cảm ơn thiếu quân chủ!” Mục Kình Thiên vô cùng cảm kích nói.
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía Đỗ Thiên Đức: “Ông là trưởng ngục của ngục giam này?”
Sắc mặt Đỗ Thiên Đức trắng bệch, ông ta yếu ớt gật đầu.
“Ông có biết thân phận của người này không?”
Diệp Phàm chỉ Mục Kình Thiên, lạnh nhạt hỏi Đỗ Thiên Đức.
“Biết… Biết rõ!”
Đỗ Thiên Đức run rẩy nói.