Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 210: C210: Cường giả ngoại vực cũng chỉ đến vậy



“Hôm nay, ông tới đây muốn làm gì?”

Diệp Phàm nhìn người đàn ông khoác áo choảng đỏ.

“Tu La ở đâu?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Vì sao tôi phải nói cho ông biết?”

Diệp Phàm lạnh giọng đáp.

“Không nói, vậy thì chết!”

Người đàn ông quát lên với vẻ mặt lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra hơi thở vô cùng đáng sợ, đè ép toàn bộ không khí bên trong biệt thự, mọi thứ như ngưng đọng lại!

“Thiếu chủ, tôi lên trước!”

Đồ Phu trầm giọng nói, hắn trực tiếp chắn trước người Diệp Phàm, dáng vẻ như muốn đánh một trận với người đàn ông này!

“Đám hầu các người cũng trung thành đấy chứ nhỉ!” _

“Đáng tiếc là không biết lượng sức mình!

Người đàn ông khoác áo choàng đỏ khinh thường nhìn bốn người bọn họ.

Ông ta bước từng bước tới, uy áp tản ra từ trên cơ thể ngày càng đáng sợ, chèn ép khiến cho cả bốn người Huyết Đồ có một cảm giác hít thở không thông!

“Ông có tư cách gặp Tứ sư phụ của tôi sao?”

Lúc này, Diệp Phàm đi tới trước mặt bốn người kia, hắn lạnh giọng nhìn người đàn ông.

“Không hổ là đồ đệ của Tu La, quả nhiên là ngông cuồng!”

Người đàn ông hừ một tiếng, một tay ông ta hóa thành móng vuốt, trực tiếp chộp về phía Diệp Phàm.

Vụt!

Vẻ mặt Diệp Phàm thờ ơ, thanh kiếm trong tay vung lên, lưồng sáng sắc lạnh đột nhiên xuất hiện.

Lập tức, móng vuốt của người đàn ông đã bị kiếm của Diệp Phàm chặt đứt.

Kiếm của Diệp Phạm nhanh đến mức đối phương không kịp phản ứng, khi nhận ra, ông ta bịt lấy cánh tay bị cụt rồi liên tục lùi về sau.

“Cậu…”

Người đàn ông nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.

Ông ta nhìn Diệp Phàm, đang định nói gì đó. Kết quả, đối phương như ma quỷ xuất hiện ngay trước mặt, đâm một kiếm xuyên ngực!

Người đàn ông đến từ Ngoại Vực trừng hai mắt nhìn Diệp Phàm, không nói một lời, ông ta trực tiếp ngã xuống mặt đất, chết không nhắm mắt!

Tham Khảo Thêm:  Chương 135: Chương 70.2: Sự thật năm đó

“Cường giả Ngoại Vực cũng chỉ có vậy!”

Diệp Phàm hừ một tiếng.

Trước kia, Tứ tư phụ đã nói với hắn, gặp được cường giả Ngoại Vực thì phải cẩn thận.

Nhưng hiện tại xem ra, cường giả Ngoại Vực này cũng không mang đến cho hắn bất ngờ quá lớn!

Bốn người Đồ Phu nhìn thấy vị cường giả Ngoại Vực cứ vậy mà bị Diệp Phàm giết chết, trong lòng mỗi người đều vô cùng chấn động!

“Thật là mạnh!”

Bọn họ nhìn Diệp Phàm, trên mặt lộ ra vẻ kính nể.

Vừa rồi bọn họ cung kính với Diệp Phàm là bởi vì thân phận đồ đệ Tu La của hắn.

Nhưng hiện tại sự cung kính này là do thực lực cường hãn thuyết phục!

“Mấy người không có chuyện gì thì quay trở về đi!”

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía ba người.

“Thiếu chủ, cậu có việc gì muốn giao cho chúng tôi đi làm không?”

Lôi Chiến mở lời.

“Tạm thời vẫn chưa cần!”

“Thiếu chủ, vừa rồi người kia tới từ Ngoại Vực, có lẽ là kẻ thù của chủ nhân, hơn nữa không chỉ có một người mà là một tổ chức.”

“Hiện tại, đối phương đã biết được sự tồn tại của cậu, sợ là bọn họ sẽ còn tiếp tục ra tay với thiếu chủ để †ìm tung tích của chủ nhân.”

“Tôi hy vọng có thể đi theo cạnh thiếu chủ, mặc dù với thực lực của thiếu chủ sẽ không cần tôi bảo vệ, nhưng tôi có thể giúp thiếu chủ một tay!”

Đồ Phu nói với Diệp Phàm.

“Chúng tôi cũng muốn ở lại!”

Lôi Chiến và vua Bắc Cực cũng lần lượt lên tiếng.

“Mặc dù là người hầu của Tứ sư phụ, nhưng sư phụ tôi đã biến mất nhiều năm, các người còn trung thành với ông ấy như vậy sao?”

Diệp Phàm hỏi ba người.

“Nếu không có chủ thân thì cũng sẽ không có tôi của ngày hôm nay!”

Đồ Phu hờ hững nói.

“Năm đó, tôi suýt chút nữa đã mất mạng, nếu như không gặp được chủ nhân, sợ là tôi là chết từ lâu rồi, ân huệ này, Lôi Chiến cả đời không quên!”

Lôi Chiến trầm ngâm nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 145: Bạch Tố Huyên

“Chủ nhân có ơn với tôi, tôi đã thề cả đời trung thành với chủ nhân!

Vua Bắc Cực trực tiếp nói.

Diệp Phàm nhìn ba người, hẳn lại cảm thấy khâm phục Tứ sư phụ mình.

Tất cả thuộc hạ đều rất trung thành!

“Nếu các người đã nói như vậy, muốn ở lại thì ở lại thôi!”

“Nhưng mà, hình như hai người đều có thế lực riêng, mấy người ở đây rồi thì thế lực kia phải làm thế nào?”

Diệp Phàm lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Lôi Chiến và vua Bắc Cực.

“Thiếu chủ yên tâm, cho dù tôi không trở về, liên minh Cưồng Chiến cũng sẽ không xảy ra chuyện!”

Lôi Chiến tự tin nói.

“Quân đoàn Bắc Cực hiện đang nghỉ ngơi, nên tôi không ở đây cũng không sao cả!”

Vua Bắc Cực cũng lên tiếng.

“À đúng rồi, mọi người có biết những người hầu khác của Tứ sư phụ tôi là ai không?”

Diệp Phạm có chút tò mò về những người hầu còn lại của sư phụ nhà mình.

“Không biết, chúng tôi chỉ biết chủ nhân có tổng cộng chín người hầu, nhưng chưa từng gặp bọn họ!”

“Hôm nay là lần đầu tiên gặp được!” Lôi Chiến trầm giọng nói.

“À đúng rồi, giới thiệu với các người, U Ảnh cũng là người hầu của Tứ sư phụ!”

Diệp Phàm chỉ tay về phía U Ảnh. U Ảnh cũng cung kính chào hỏi với ba người kia.

Mặc dù thân phận và thực lực kém, nhưng so với ba vị kia thì ông ta vẫn thấp hơn!

Ngay sau đó, mọi người trực tiếp rời đi.

Đường Sở Sở quay về công ty xử lý công việc còn lại,

sau đó theo Diệp Phàm trở về biệt thự. “Chị họ, nghe nói xảy ra chuyện rồi, không sao chứ?”

Trong biệt thự, Trần Tiểu Manh trông thấy Đường Sở Sở trở về, cô lo lắng nói.

“Không sao!”

Đường Sở Sở khẽ cười đáp.

“Bà xã, tối nay lại giúp em nâng cao thực lực!” Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.

Đường Sở sở gật đầu: “Đúng rồi, anh Tiểu Phàm, cô Tô đã tới Thiên Hải làm người đại diện phát ngôn cho Đường thị!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1542: Gặp nhau (2)

“Thế nào? Hợp tác được chứ?”

Diệp Phàm hỏi.

“Vâng, cô Tô rất phối hợp làm việc!”

“Nhưng mà, cô ấy thường hay nhắc tới anh Tiểu Phàm!”

Đường Sở Sở trêu ghẹo nhìn Diệp Phàm.

“Vậy cũng chỉ có thể là do anh quá đẹp trai nên mới khiến cô ta nhớ thương!”

Diệp Phàm cười nói.

“Anh rể, da mặt của anh cũng dày quá đấy!”

Trần Tiểu Manh trợn mắt nhìn Diệp Phàm.

Chớp mắt, màn đêm buông xuống.

Mà Khương Vân Hi ở sát vách Diệp Phàm, sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt của ông lập tức thay đổi: “Chắc. chắn chưa? Âu Dương Mục chết thật?”

“Đương nhiên, hiện tại tin tức đã truyền khắp Đế Đô khiến cho tất cả mọi người chấn động biết không?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng của con gái. “Chết thật rồi? Ai giết?” Khương Vân Hi nhíu mày hỏi.

“Âu Dương Mục bắt cóc cái gì mà chủ tịch tập đoàn Đường thị, sau đó bị giết!”

Người phụ nữ kia nói. “Chủ tịch Đường thị!”

Ngay sau đó, vẻ mặt Khương Vân Hi thay đổi: “Biết rồi!”

Cô nói xong liền cúp điện thoại, ánh mắt lóe lên. Gia tộc Âu Dương ở Đế Đô lúc này.

“Đường thị kia phải hoàn toàn hủy diệt, còn có hung thủ sát hại kia phải chết không có chỗ chôn!”

Âu Dương Khắc – người đứng đầu gia tộc Âu Dương tức giận quát lớn, trên người ông ta bộc phát ra cơn giận ngút trời.

Bởi vì cái chết của Âu Dương Mục mà cả Đế Đô đã dấy lên một cơn sóng gió.

Dù sao thì Âu Dương Mục cũng là đại thiếu đỉnh cấp ở Đế Đô, hơn nữa lại là con ông cháu cha, bây giờ bị giết chết, đương nhiên sẽ gây ra náo động không nhỏ!

Một nơi nào đó ở Đế Đô.

“Đi điều tra xem người giết Âu Dương Mục là ai?”

Giọng nói tràn ngập từ tính truyền tới.

“RõI”

Tiếng trả lời vang lên.

Rất nhanh ngày mới đã đến!

Sáng sớm, tin tức này đã gây chấn động giới giải trí

Long Quốc, nhanh chóng chiếm lĩnh trang nhất các kênh truyền hình, internet Long Quốc!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.