Chiến khu Tây Bộ, một trong năm chiến khu của Long Quốc, là chiến khu cực kỳ quan trọng ở Long Quốc.
Bởi vì chiến khu Tây Bộ nằm sát biên giới nên, từ xưa đã là pháo đài quân sự!
Vì vậy, chiến khu Tây Bộ cực kỳ quan trọng đối với Long Quốc!
Căn cứ chiến khu Tây Bộ có diện tích hàng chục nghìn mẫu, với một trăm nghìn chiến sĩ đóng quân ở đây.
Vào lúc này, ở trung tâm của căn cứ chiến khu Tây Bộ, Mục Thiên Lăng đứng đó, vẻ mặt thay đổi liên tục, thỉnh thoảng nhìn về phía bên ngoài căn cứ.
“Yên tâm, Nghiêm Chấn nhất định sẽ mang thằng nhóc đó trở về!”
Lúc này, đứng cạnh Mục Thiên Lăng là một người đàn ông trung niên mặc chiến phục, huy hiệu trên vai có ba ngôi sao vàng.
Ông ta là một trong ba chỉ huy của chiến khu Tây Bộ, Mục Chiến, người giữ cấp bậc tướng quân ba sao!
Chiến khu Tây Bộ có ba vị chỉ huy, theo thứ tự là tổng chỉ huy chiến khu Tây Bộ và hai phó chỉ huy.
Mục Chiến là một trong hai người phó chỉ huy, địa vị và quyền lực rất cao, thậm chí có thể điều động quân Thiên Lang đóng quân ở phía Tây Nam!
“Cha, thực lực của thằng nhóc kia không đơn giản, nhỡ đâu Nghiêm Chấn không bắt được cậu ta thì sao?”
Mục Thiên Lăng lo lắng hỏi.
“Yên tâm, chỉ cần hắn còn ở phía Tây Nam, hắn sẽ không thể thoát khỏi vòng tay của chai”
Mục Chiến lạnh lùng hét lên.
Vài phút sau, đoàn người của Nghiêm Chấn quay về căn cứ chiến khu.
Hắn ta trực tiếp dẫn theo Diệp Phàm đến. “Là hắn!”
Mục Thiên Lăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lão.
Mục Chiến cũng nhìn về phía Dương Phàm.
“Tướng quân, thuộc hạ của tôi đã mang mục tiêu đến!”
Nghiêm Chấn chào Mục Chiến rồi nói. “Làm tốt lắm!” Mục Chiến bình tĩnh nói.
“Thằng nhóc, cuối cùng cậu cũng rơi vào tay tôi!”
“Trước đây không phải cậu rất ngông cuồng sao? Còn dám cướp đồ của tôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi!”
Mục Thiên Lăng nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh một tiếng.
“Cậu là đồ vô dụng, không phải chỉ dựa vào cha của anh à?”
Diệp Phàm không e dè mà mĩa mai.
Sau đó hắn nhìn Mục Chiến: “Ông chắc chắn là cha của cậu ta, cấp bậc tướng quân ba sao, thân phận khá cao.”
“Nhưng ông là một tướng quân, vì con trai của mình, tự điều động quân đội, không màng đến sự an toàn của người dân, ông làm tướng quân như thế nào vậy?”
Xoet, xoẹt, xoẹtl!!
Khi Diệp Phàm vừa nói xong, tất cả các quan chức cấp cao của chiến khu Tây Bộ đều kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ cậu nhóc này lại dám khiển trách Mục tướng quân, lá gan cũng lớn quá đi!
“Cậu đang dạy tôi cách làm việc?”
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt uy nghiêm, lạnh lùng nói.
“Tôi đang nhắc nhở ông!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tốt lắm, tuổi còn trẻ, lá gan cũng lớn, dám dạy bảo. trên đầu bản tướng quân!”
“Tôi nghe nói cậu rất giỏi võ, hôm nay bản tướng quân sẽ cho cậu một cơ hội!”
“Chỉ cần cậu có thể đánh thắng một người, tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”
Mục Chiến nói với Diệp Phàm. “Đánh ai?” Diệp Phàm nhếch môi.
Mục Chiến chỉ thẳng vào một người đàn ông ở đẳng xa.
Người đàn ông này có thân hình vạm vỡ, cao 1m90, mặc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp cực kỳ rắn chắc, cộng với làn da màu đồng, giống như tạo thành từ từng khối nham thạch, chứa đây sức mạnh bùng nổi!
Người đàn ông này đang huấn luyện một nhóm chiến sĩ, giọng nói to rõ, khí thế như muốn xé tan cầu vồng!
“Hồng Thiên, đến đây!”
Mục Chiến kêu người này đến.
Ông ta ra lệnh một tiếng,
Người đàn ông lập tức ngừng huấn luyện, đi về phía Mục Chiến.
“Tướng quân!”
Người đàn ông đi đến trước mặt Mục Chiến, cúi chào.
“Chỉ cần hôm nay cậu có thể đánh bại anh ta, tôi sẽ tha mạng cho cậu!”
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng hét lên. Xoet, xoẹt, xoẹtl!!
Mục Chiến nói xong, tất cả lãnh đạo cấp cao của chiến khu Tây Bộ có mặt ở đây đều rất ngạc nhiên.
Ngay cả những chiến sĩ đang huấn luyện ở đằng xa nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
“Tướng quân muốn tên này thi đấu với huấn luyện viên Hồng? Ông đang nói đùa sao?”
“Thằng nhóc này gầy đến mức sợ là không chịu được một cú đấm của huấn luyện viên Hồng, còn muốn thắng nữa thì đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Tôi thấy thằng nhóc này không dám đấu với huấn luyện viên Hồng đâu!”
“Có lẽ cậu ta đã sợ đến mức tè ra quần!”
Những người lính ở Tây Sân khu nhìn Diệp Phàm nói nhiều, lời nói đầy giễu cợt và khinh thường.
Hồng Thiên này là huấn luyện viên số một của chiến khu Tây Bộ, chiến sĩ của toàn bộ chiến khu Tây Bộ phần lớn đều do anh ta huấn luyện và dạy dỗ, thực lực của anh rất mạnh.
Ở chiến khu Tây Bộ, Hồng Thiên được xưng là huấn luyện viên ma quỷ, anh ta căn bản không phải người, thực lực cường đại đến mức kinh người!
Mà Diệp Phàm còn trẻ, nhìn rất gây, hắn không có khả năng là đối thủ của Hồng Thiên!
Vì vậy đối với người của toàn bộ chiến khu Tây Bộ thì Mục Chiến đang nói đùa!
Đánh bại huấn luyện viên số một của chiến khu Tây.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Bộ?
Đây đơn giản là một điều không thể!
Ngay cả bản thân Hồng Thiên cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nghe Mục Chiến nói, anh ta nhìn Diệp Phàm, nói thẳng: “Tướng quân, cậu ta không phải là đối thủ của tôi!”
“Thế nào? Dám không?”
Mục Chiến nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Đánh chết anh ta, tôi có phải chịu trách nhiệm không?”
Diệp Phàm nhìn thoáng qua Hồng Thiên nói.
“Thằng nhóc, nếu cậu có thể đánh chết tôi, đó là bản lĩnh của cậu!”
Hồng Thiên nghe Diệp Phàm hỏi vậy, trong mắt anh hiện lên vẻ khinh thường, lạnh lùng hét lên, thậm chí còn có chút giận dữ.
Lời nói vừa rồi của Diệp Phàm khiến anh ta cảm thấy như bị khiêu khích!
“Vậy thì đến đi!” Diệp Phàm không nói nhảm nữa, trực tiếp đi tới.
“Vậy mà cậu ta thật sự dám đấu với huấn luyện viên Hồng? Thằng nhóc này điên à?”
“Tên này sắp tự rước lấy nhục rồi!”
“Mọi người đoán xem cậu ta có thể chịu được bao nhiêu cú đấm với huấn luyện viên Hồng?”
“Nhiều nhất là một cú đấm!” “Tôi e rằng một cú đấm cậu ta cũng chịu không nổi!”
“Thằng nhóc này đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Những chiến sĩ ở chiến khu Tây Bắc vừa nhìn Diệp. Phàm vừa nghị luận sôi nổi.