Toàn thân hai kẻ này tràn ngập tà khí lạnh lẽo, đôi mắt bọn chúng đằng đẳng sát khí, trong tay cầm chặt lưỡi dao sắc bén nhuốm đậm máu tươi, giống như hai sát thần vừa giáng thế.
Sát khí trên người bọn chúng mang đến cảm giác áp bức cực kỳ đáng sợi
Sự áp bức này cũng đủ để khiến một chiến sĩ không vững ý chí mất đi khả năng chiến đấu!
Thế nhưng khi Diệp Phàm đối mặt với hai kẻ này, hắn nhanh chóng vung con dao găm màu đen trong tay. lên.
Phụt! Phụt!
Bọn chúng lập tức cứng đờ, máu từ cổ họng phun ra không ngừng.
Bọn chúng không tin nổi mở to mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Vút vút!
Giây tiếp theo, hai âm thanh chói tai chợt vang lên, lại có thêm hai kẻ xuất hiện sau lưng Diệp Phàm, toàn thân tỏa ra sát khí lao nhanh về phía hắn.
Với tốc độ tấn công kinh người của bọn chúng, ngay cả những chiến binh Địa Cảnh cấp chín cũng khó mà kịp thời tránh thoát.
Nhưng sau lưng Diệp Phàm tựa như có mắt, ngay lúc lưỡi dao sắc bén của bọn chúng sắp đâm vào người Diệp Phàm thì bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt của hai kẻ này liền thay đổi, đang tính rút lui thì bọn chúng lại cảm thấy đằng sau lưng của mình như có bóng ma đang đòi mạng, khiến bọn chúng cảm giác như vừa rơi vào hầm băng.
Ngay lập tức, xuất hiện hai bàn tay to lớn từ phía sau tóm lấy cổ bọn chúng rồi nâng lên.
Chủ nhân của đôi bàn tay to lớn này chính là Diệp Phàm.
“Các người là ai?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
Trong lòng bọn chúng run rẩy không ngừng, bọn chúng sao có thể ngờ được mục tiêu mà mình phải đối phó lần này lại mạnh như vậy, hắn chỉ cần vung tay đã có thể chém chết hai hung thần hơn nữa còn nhẹ nhàng hạ gục hai người bọn họ.
Năng lực và thủ đoạn như thế quả thực khiến người †a phải kinh ngạc!
Từ khi nào một yêu nghiệt cường đại như thế này lại xuất hiện trên thế giới chứ?
Trong lòng hai kẻ đó cực kỳ chấn động.
Nhưng kinh ngạc thì đã sao, đối mặt với câu hỏi của Diệp Phàm, hai kẻ đó đều không trả lời.
Răng rắc! Răng rắc!
Thấy bọn chúng im lặng, Diệp Phàm cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp bóp cổ chúng.
Bịch! Bịch!
Sau đó Diệp Phàm tùy tiện ném xác bọn chúng vào. chung với hai cái xác vừa nãy.
Hăn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bốn tên này.
Bọn chúng cho dù là sức chiến đấu hay thân thủ đều rất mạnh, vượt xa những chiến binh bóng tối.
Đặc biệt là luồng sát khí trên người bọn chúng, chứng tỏ thân phận không hề đơn giản.
“Không ngờ rằng ngay cả người của Đồ Long Sơn Trang cũng đã ra tay rồi!”
“Công tử quả nhiên đã đắc tội không ít người!” Lúc này, một tiếng thở dài vang lên.
Chính là nữ tử mặc Lục y đã từng xuất hiện ở thung lũng trước đây.
“Là cô?”
“Làm sao? Cô còn muốn Long Tỷ à?” Diệp Phàm liếc nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi.
“Công tử, tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Đoan Mộc Cẩn, đến từ một trong những Cửu Đại Môn Phiệt của Long Quốc – Đoan Mộc Phiệt!” Cô ta nhìn Diệp Phàm và nói.
Cô ta chính là Đoan Mộc Cẩn, người đứng đầu hiện tại của Đoan Mộc Phiệt.
“Đoan Mộc Phiệt?” “Sao nào?”
“Cô muốn ỷ thế hiếp người sao?” Diệp Phàm lạnh lẽo quát.
“Công tử ngay cả người của hoàng tộc còn dám giết, thì Đoan Mộc Phiệt nhỏ bé của tôi sao có thể hiếp đáp được anh đây?”
“Tối nay tôi tới đây vì muốn cùng công tử thương lượng một chuyện!” Đoan Mộc Cẩn nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói.
“Thương lượng? Chuyện gì?” Ánh mắt Diệp Phàm khẽ lóe lên.
“Chúng ta có thể tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện cặn kẽ được không?” Đoan Mộc Cẩn nói.
Đúng lúc Diệp Phàm đang định trả lời thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt, cô muốn tìm nơi yên tĩnh để nói gì với tên nhóc con này: vậy?”
Vừa dứt lời, một đám người liền xuất hiện!
Dẫn đầu là ba người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền, thái dương lồi lõm, vẻ mặt lạnh lẽo, tỏa ra sát khí đáng sợ, phía sau bọn họ là một nhóm chiến binh có thực lực Nhân Cảnh trở lên.
“Đại hộ pháp, tam hộ pháp và tứ hộ pháp của Võ Phiệt!”
“Ngọn gió nào đã đưa mấy người đến đây vậy?” Đoan Mộc Gẩn liếc nhìn ba người, nhẹ giọng nói.
Ba người bọn họ chính là ba đại hộ pháp của Võ Phiệt, Phiệt!
người đứng sau bọn họ chính là cường giả của Võ
“Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt, chúng tôi nhận mệnh lệnh đến đoạt Long Tỷ, không ngờ lại gặp được cô ở đây!”
“Lúc nãy nghe thấy lời phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt vừa nói, hy vọng cô có thể tự trọng một chút!” Đại hộ pháp của Võ Phiệt nhìn Đoan Mộc Cẩn rồi trầm giọng nói.
“Ý anh là gì?” Đoan Mộc Cẩn khẽ cau mày.
“Đoan Mộc Gẩn, cô chính là người phụ nữ mà phiệt chủ của chúng tôi thích, đương nhiên không thể có quan hệ với người đàn ông khác, vừa nãy cô còn muốn làm gì với tên nhóc con này?” Tam hộ pháp của Võ Phiệt trực tiếp hét lên.
Soạt!
Sắc mặt của Đoan Mộc Cẩn lập tức tối sầm lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo nói: “Đoan Mộc Cẩn này muốn làm gì, không đến lượt anh can thiệp vào. Còn Võ Thiên Khiếu muốn có được tôi, thì cứ chờ kiếp sau đi, kiếp này đừng có mơi”
“Đoan Mộc Gẩn, tuy rằng cô bây giờ đã ngồi lên vị trí phiệt chủ, thế nhưng một bàn tay làm sao vỗ thành tiếng? Nếu như không có sự giúp đỡ của phiệt chủ chúng tôi, e rằng chức vị này của cô cũng không ngồi vững được!”
“Lần này cô một mình đến Tây Nam cũng vì muốn lấy được Long Tỷ, nhân cơ hội này nắm vững vị trí phiệt chủ của mình. Vậy tại sao không trực tiếp nhờ phiệt chủ của chúng tôi giúp đỡ?”
“Chỉ cần một câu nói của phiệt chủ chúng tôi, mấy lão già trong Đoan Mộc Phiệt đó còn có thể dám không phục tùng cô sao? Việc gì phải vất vả như vậy?” Đại hộ pháp của Võ Phiệt nhìn Đoan Mộc Cẩn rồi nói.
“Không cần!”
Đoan Mộc Gẩn nói thẳng, liếc nhìn Diệp Phàm: “Công tử, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó nói chuyện đi!”
“Nhóc con, mau giao Long Tỷ ra rồi tự sát đi, chúng †ao có thể cho mày được toàn thây!” Đại hộ pháp của Võ Phiệt khinh thường liếc nhìn Diệp Phàm.
Gã ta tin chắc răng Diệp Phàm sẽ ngoan ngoãn làm theo lời gã nói.
“Võ Phiệt?” Diệp Phàm liếc nhìn nhóm người này.