Bọn họ cơm nước xong mới vừa đi ra khỏi phòng ăn thì nhìn thấy một quả bóng khổng lồ đang lao từ phía xa tới.
Đợi khi quả bóng tới gần thì đám Diệp Phàm mới phát hiện đây không phải bóng mà là một người, chẳng qua là người này mập như một quả bóng.
Đằng sau còn có một đám người.
Rất nhanh, người đàn ông béo như quả bóng này lao tới trước mặt Diệp Phàm, ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển.
“Tiần Đa Đa, không ngờ mày béo mà chạy nhanh thế!” Nhóm người đuổi theo phía sau chạy tới, nhìn người đàn ông rồi hừ lạnh.
“Mấy người là lũ khốn nạn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, đợi ba tao về, chúng mày chết chắc!”
Người đàn ông tức giận nhìn đám người.
“Hừ, ba mày chết lâu rồi!”
“Hiện tại mày đã không còn là Tiền đại thiếu chỉ tay năm ngón nữa rồi, trước kia nể mặt ba mày nên bọn tao mới đi theo làm tùy tùng, bây giờ ba mày chết, mày cũng bị trục xuất ra khỏi thương hội Thiên Long, mày chẳng là cái thá gì cả, cho nên hôm nay bọn tao phải trút giận!”
“Anh em đâu, lên!”
Đám người này nói xong thì vén tay áo lên, vung về phía người đàn ông.
“CútII!”
Lúc này, Diệp Phàm nhìn mấy người kia quát.
“Ranh con ở đâu chui ra vậy, thích lo chuyện bao đồng không?”
Đám người kia nhìn Diệp Phàm, ầm ï nói.
Bịch bịch bịchII!
Bóng dáng U Ảnh xuất hiện, đánh bay tất cả đám người này ra ngoài.
“Giỏi quái”
Ánh mắt người đàn ông sáng lên, anh ta hét đầy phấn khích.
Lập tức, U Ảnh quay trở lại phía sau Diệp Phàm, người đàn ông nhìn Diệp Phàm nói: “Người anh em, vừa rồi là cậu đã cứu tôi, cảm ơn nhé!”
“Đợi Tiền Đa Đa này quật khởi, tôi nhất định sẽ cảm tạ cậu!” Người đàn ông híp mắt, khiêm tốn nói.
“Anh là người của thương hội Thiên Long?”
Diệp Phàm hỏi đối phương.
“Ừ, cha tôi là một trong chín tài thần của thương hôi Thiên Long” Tiền Đa Đa gật đầu.
“Vậy vừa nãy, vì sao bọn họ lại nói cha anh chết rồi?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Bọn họ nói càn, cha tôi không thể nào chết được!”
“Nhất định là cha tôi và Nhan lão bị tên khốn Hứa Thế Thiên bắt cóc!” Ngay lập tức, Tiền Đa Đa nói với vẻ mặt căm giận.
“Nhan lão? Hứa Thế Thiên?”
Nghe được hai cái tên quen thuộc, ánh mắt Diệp Phàm khựng lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hai ngày trước, Hứa Thế Thiên – một trong chín tài thân của thương hội Thiên Long đã triệu tập một cuộc hội nghị, mời tám tài thần khác tới tham dự, ngay cả năm
vị nguyên lão cũng có mặt.”
“Nhưng không biết vì sao ngôi biệt thự tổ chức đại hội đột nhiên phát nổ, cuối cùng chỉ có mình Hứa Thế Thiên, bốn tài thần và hai nguyên lão còn sống.”
“Hứa Thế Thiên nói cha tôi, Nhan lão và những tài thần nguyên lão khác đều là chết, nhưng ngay cả thi thể cũng không tìm được, hơn nữa bọn họ không cho phép bất cứ ai điều tra ngôi biệt thự kia!”
“Sau khi nhận được tin tức, tôi định đi tới biệt thự nơi phát nổ để xem thử nhưng lại bị ngăn lại, sau đó tôi đi tìm Hứa Thế Thiên, kết quả tên khốn kia lấy lý do là tôi
chống đối tài thần, trục xuất tôi ra khỏi thương hội Thương Long.”
“Vậy nên tôi càng nghi ngờ cha mình chưa chết, tất cả đều là mưu đồ của Hứa Thế Thiên, đáng tiếc là không có chứng cứi”
Tiền Đa Đa tức giận nói.
Nghe xong, ánh mắt Diệp Phàm lóe lên: “Vậy đám người vừa rồi là?”
“Bọn họ đều là tùy tùng trước kia của tôi, sau khi biết cha tôi chết, bản thân tôi thì bị trục xuất ra khỏi thương hội Thiên Long thì bọn họ đã thừa cơ hãm hại, đám khốn kiếp!”
Tiền Đa Đa căm phẫn.
Ngay sau đó, anh ta nhìn Diệp Phàm: “Vẫn là cậu tốt, gặp chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp, người anh em này, Tiền Đa Đa này thừa nhận!”
“Anh cũng thân quen quá nhỉ!”
Diệp Phàm cười nói
“Người anh em, cậu tên gì?”
“Sau này, đợi bản thiếu đông sơn tái khởi, tôi nhất định sẽ trả đại ân này!” Tiền Đa Đa lên tiếng.
“Không cần!”
Dương Bách Xuyên nói xong liền rời đi.
Sau khi Diệp Phàm rời khỏi đây thì gọi cho Hoa Hồng Đỏ một cuộc điện thoại, bảo cô đi điều tra chuyện của thương hội Thiên Long.
Mặc dù Diệp Phàm không có nhiều quan hệ với thương hội Thiên Long, nhưng dù sao thì trước kia Nhan lão cũng đã giúp đỡ hắn, sau này trong quá trình đối đầu với Sở thị, thương hội Thương Long cũng ra tay giúp Đường thị.
Hiện tại Diệp Phàm biết được chuyện này, đương nhiên là muốn điều tra rõ ràng!
ồ?
Đột nhiên, Diệp Phàm dừng bước, ánh mắt nhìn về phía trước.
Hắn thấy hai bóng dáng xuất hiện.