Người đàn ông buông Diệp Phàm ra, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm, vẻ mặt ông đột nhiên thay đổi.
“Cha, con giới thiệu một chút, đây là người có thực lực rất mạnh mà con từng nhắc tới – Diệp Phàm!”
“Diệp thiếu, đây là cha của thôi – Tạ Thiên Bái”
Tạ Hạo giới thiệu hai người với nhau.
“Cậu họ Diệp?”
Ánh mắt Tạ Thiên Bá lóe lên nhìn về phía Diệp Phàm. “Đúng thế!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Diệp Thiên Long là cha cậu?”
Tạ Thiên Bá lại hỏi.
Vụt!
Nghe Tạ Thiên Bá hỏi, ánh mắt Diệp Phàm khựng lại, hắn ngạc nhiên nhìn đối phương: “Ông biết cha tôi?”
“Quả nhiên, tôi nói mà, sao có thể giống như vậy được!”
Tạ Thiên Bá tự lẩm bẩm.
“Cha, sao cha lại quen với cha của Diệp Phàm?”
Tạ Hạo tò mò nhìn Tạ Thiên Bá.
“Chuyện của người lớn, con nít đừng có xen mồm vào!”
Tạ Thiên Bá trợn mắt nhìn con trai, sau đó ông nói với Diệp Phàm: “Lúc trước nghe nói cả nhà cậu bị người ta giết sạch, không ngờ cậu vẫn còn sống, vậy chắc là cha cậu vẫn còn sống nhỉ?”
“Cha tôi chết rồi!”
Diệp Phàm trầm giọng đáp.
“Chết rồi?” Vẻ mặt của Tạ Thiên Bá thay đổi, ông cảm thản: “Không ngờ đường đường là Cuồng Long lại rơi vào kết cục như vậy, Ài…”
“Cậu cũng tới tham gia giải đấu bảng Thanh?”
Tạ Thiên Bá tiếp tục hỏi, Diệp Phàm gật đầu.
“Năm đó cha cậu ra tay đã kinh động khắp nơi, vượt mặt đàn áp không ít thiên kiêu, không biết hôm nay có được chứng kiến cảnh tượng như khi xưa không?”
Tạ Thiên Bá nhìn Diệp Phàm với ánh mắt thích thú.
“Năm đó cha tôi thật sự lợi hại như vậy à?”
Lúc này, vẻ mặt Diệp Phàm tò mò hỏi.
Qua những gì Long Chiến Thiên, Phàn Long nói, p Phàm biết cha mình
có biệt hiệu là Cuồng Long, thực lực không phải dạng vừa, nhưng nghe những lời của Tạ Thiên Bá, hắn xác nhận cha mình không hề tầm thường.