Diệp Phàm cười lạnh rồi liếc mắt đám người của Võ Minh: “Có ai dám mơ. ước vị trí minh chủ Võ Minh không?”
“Chúng tôi nguyện trung thành với minh chủ, tuyệt đối không có hai lòng!”
Viêm Khiếu và những người khác đều đồng loạt nói, ánh mắt vô cùng kiên định và trung thành!
“Tốt nhất là như thế, nếu có người dám tính toán gì đó, tôi đảm bảo tên đó sẽ còn chết thảm hơn tên đại trưởng lão kia!” Diệp Phàm lạnh lẽo lên.
“Thiếu chủ, nếu như bây giờ ngài đã trở lại, vậy vị trí minh chủ…” Viêm Khiếu nhìn Diệp Phàm nói.
“Vị trí minh chủ Võ Minh mãi mãi là nhị sư phụ của tôi!”
“Nhưng bây giờ ông ấy không thể trở về, vậy nên về sau nếu như Võ Minh xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vâng!” Viêm Khiếu gật đầu.
“Đúng rồi, trước đó tên đại trưởng lão có nói về giải thưởng ngọc Rồng, Võ Minh có ngọc Rồng?” Diệp Phàm hỏi.
“Đúng vậy, ngọc Rồng ở Tàng Bảo Các, Lão Mạc biết rõ điều này vì ông ấy phụ trách dọn dẹp Tàng Bảo Các!”
Viêm Khiếu vừa nói, ánh mắt liếc nhìn Lão Mạc đang đứng ở một bên. “Dọn dẹp Tàng Bảo Các?”
“Đây không phải là người thu dọn trong giới hiệp sĩ sao?” Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
Hắn không ngờ Lão Mạc lại lợi hại như vậy, chức vụ của ông ấy trong Võ Minh thế mà lại là thu dọn, chẳng trách ông ấy cầm một cây chổi!
“Thiếu chủ, mời đi theo tôi!”
Lão Mạc dẫn Diệp Phàm đi tới một gian phòng trong Võ Minh.
Ở đây treo một tấm bảng Tàng Bảo Gác, đây chính là Tàng Bảo Các của Võ Minh.
Sau đó, Lão Mạc lại dẫn Diệp Phàm đi vào trong.
Bên trong, có rất nhiều loại vũ khí, thư tịch, và một vài chai lọ,… được đặt trên nhiều kệ!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lão Mạc đi đến trước một cái kệ, mở hộp ra rồi lấy một viên ngọc Rồng đưa cho Diệp Phàm: “Thiếu chủ, đây chính là ngọc Rồng, nhưng ở đây chỉ có một viên, tám viên còn lại không biết bây giờ ở chỗ nào!”
“Không sao đâu, tôi đã có sáu viên rồi!” Diệp Phàm lên tiếng.
“Thiếu chủ thật sự đã thu thập được sáu viên ngọc Rồng sao?”
“Vậy cộng thêm viên này nữa là bảy. Chỉ còn lại hai viên cuối cùng, như vậy có thể tìm ra bảo vật đằng sau ngọc Rồng rồi!” Lão Mạc bình tĩnh nói.
“Thật sự có bảo vật ẩn giấu phía sau ngọc Rồng sao?” Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Cái này không ai biết cả. Truyền thuyết về ngọc Rồng đã được truyền từ đời này sang đời khác, nhưng chưa ai có thể thu thập được chín ngọc Rồng để tìm ra đáp án.”
“Nhưng thiếu chủ rất có khả năng thu thập được chín viên ngọc Rồng, như vậy có thể biết được tính xác thực của truyền thuyết này!” Lão Mạc nói.
“Tôi cũng muốn xem đẳng sau ngọc Rồng ẩn giấu cái gì!” Đôi mắt Diệp Phàm lấp lánh.
“Thiếu chủ, ở đây đều là tất cả công pháp, võ công, đan dược, vũ khí mà năm đó minh chủ đã thu thập, ngài có thể xem qua và lấy bất cứ thứ gì mình cần!” Lão Mạc chỉ vào Tàng Bảo Các và nói.
Sau đó Diệp Phàm dạo quanh Tàng Bảo Các, nhưng ngoại trừ những đan dược có thể tăng cường thực lực ra, những thứ khác hắn cũng không thích mấy, dù sao hắn cũng không thiếu bất kỳ công pháp nào.
Hửm?
Lúc này, Diệp Phàm chợt chú ý đến dưới kệ có một cuốn sách cũ ố vàng, còn không hoàn chỉnh.
Vì tò mò, hắn liền cầm nó lên.