Trong quảng trường trung tâm, hơn vạn chiến sĩ Lang quân được võ trang đầy đủ đang đứng ở đó, bọn họ hợp thành một vòng trong, trong vòng tròn là mấy trăm người đang quỳ.
Những người này đều là các chủ gia tộc lớn và các chủ tịch công ty có mức tài sản hơn 5 tỷ ở khu vực Tây Nam, còn có một vài nhân sĩ quyền quý bao gồm các quan viên ở khu vực Tây Nam, cả quận thủ quận Thiên Thục và Mai Hà cũng ở trong đó.
Xung quanh quảng trường là người dân Long quốc, trong mắt bọn họ hiện lên sự sợ hãi, run bần bật.
“Các vị, chắc mọi người cũng rõ mục đích đưa mọi người đến đây ngày hôm nay.”
“Chỉ cần các vị thề nguyện trung thành với Lang quốc, ta sẽ tha cho các người một con đường sống.”
Một người đàn ông mặc chiến phục Lang quốc, râu xồm, tóc nâu lên tiếng.
Ông ta là người tổng phụ trách hành động xâm lược Tây Nam lần này, quân hàm Thượng Tướng, tên là Tesef.
“Ngươi muốn bọn ta làm quân bán nước, nằm mơ giữa ban ngày.”
“Đại quân Long quốc sắp đến, ngày chết của các người không còn xa.” Quận thủ quận Thiên Thục lạnh lùng nói.
Tesef lạnh lùng cầm súng bắn chết vị quận thủ quận Thiên Thục này.
“Nếu ai không muốn làm theo lời ta thì kết cục giống như hắn.” Tesef quát to.
Sau đó ông ta nhìn về phía Cô Tô Thành, gia chủ gia tộc Cô Tô: “Nghe nói ngươi là gia chủ đứng đầu gia tộc khu vực Tây Nam, vậy bắt đầu từ ngươi đi, làm mẫu cho những người khác.”
Sắc mặt Cô Tô Thành không ngừng biến hóa.
“Sao? Cũng muốn chết như hắn?”
“Chỉ cần ngươi nguyện ý trung thành với Lang quốc, ta có thể đảm bảo gia tộc của ngươi vẫn là gia tộc đứng đầu Tây Nam, thậm chí tương lai sẽ trở
thành gia tộc đứng đầu Long quốc.”
“Nhưng nếu ngươi từ chối, ta đảm bảo mỗi người trong gia tộc ngươi sẽ không thấy được mắt trời ngày mai.”
Tesef uy hiếp.
“Điều kiện của ngươi rất mê người, nhưng ta sẽ không làm kẻ phản quốc. nghìn người sỉ nhục, nếu không Cô Tô Thành này sao dám đi gặp liệt tổ liệt tông dưới suối vàng?”
“Muốn giết thì giết đi.”
Cô Tô Thành kiên định quát.
Nói xong ông ta nhắm hai mắt lại chờ đợi tử vong buông xuống.
“Ngươi…”
Tesef tức giận trợn to mắt, ông ta giơ súng muốn bắn chết tên này, đúng lúc này, một tiếng nói lạnh băng vang lên.
“Nói rất đúng.”
Sau đó một thanh đoản kiếm xẹt qua cắt đứt cái tay cầm súng của Tesef.
A!!!! .
Tesef kêu thảm thiết, che tay liên tục lùi về sau.
“Bảo vệ tướng quân.”
Một phó quân bên cạnh Tesef kêu lên, người của hắn ta mang theo bảo
vệ xung quanh Tesef, những chiến sĩ Lang quân cũng cầm vũ khí quan sát xung quanh.
Hai bóng người chậm rãi đi đến, đúng là Diệp Phàm và Đông Phương Hạo. Thiên.
“Thiếu chủ!”
“Diệp thiếu!”