“Thủ hộ trưởng lão, ngài không sao chứ?”
Dịch Thiên Khung lên tiếng, thủ hộ trưởng lão phất tay, đứng lên, lấy ra một viên đan dược, nuốt xuống, vết thương trong cơ thể nhanh chóng khôi phục lại.
“Lão phu đã xem thường ngươi”
“Ngươi đã thành công chọc giận ta!”
“Lần này ngươi phải chết”
Thủ hộ trưởng lão lạnh lùng quát.
Bồng Lai Quyết!
Vị thủ hộ trưởng lão này gầm lên, vận chuyển công pháp điện Bồng Lai, thi triển bí thuật.
Linh khí thiên địa điên cưỡng nhập vào thân thể ông ta, hơi thở của ông ta không ngừng tăng vọt.
Hơi thở của vị thủ hộ trưởng lão này kh ủng bố gấp mấy chục lần, làm người sợ hãi.
Những người khác của điện Bồng Lai không thể không vận chuyển chân nguyên ngăn cản hơi thở này của ông ta, nếu không bọn họ không chịu nối, người có thực lực yếu bị trấn áp quỳ trên mặt đất.
“Chết”
Một kích này càng thêm kh ủng bố hơn ấn vừa rồi, rõ ràng muốn g iết chết Diệp Phàm.
“Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở hét lên, đám người Đông Phương Hạo Thiên cũng lộ ra sự lo lẳng
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào một kích này, hẳn không rút kiếm Tu La, mà bình tính nói: “Thăng Long Phá!”
Ngự Long Quyết bị Diệp Phàm thúc giục đến mức tận củng, hắn trực tiếp thi triển tuyệt kỹ của Ngự Long Quyết.
Lực lượng long cốt trong cơ thể Diệp Phàm hoàn toàn bùng nổ, thân thể trải qua sự rèn luyện của năm giọt tình huyết Tổ Vu hoàn toàn bộc phát hết mọi lực lượng.
Trong cơ thể Diệp Phàm phát ra tiếng nổ lớn, Ngự Long Quyết đột phá lên nhất trọng đại viên mãn.
Ngự Long Quyết đột phá, uy lực một kích của Diệp Phàm đã tăng lên một cấp bậc mới, Long Tỷ trong cơ thể lóe lên chín lưỡng sáng, nhập vào trong cơ thể Diệp Phàm.
Xung quanh Diệp Phàm bộc phát ánh sáng chói mắt, sau đó tất cả mọi người nhìn thấy được một cảnh tượng khó quên nhất đời này.
Ánh sáng lóe lên, một con rồng khổng lồ xuyên qua không trung, bay thẳng về phía thủ hộ trưởng lão điện Bồng Lai.
Ầm ầm ầm!
Vô số tiếng nổ động trời vang lên.
Con rồng khổng lồ đánh tan đòn tấn công của thủ hộ trưởng lão.
Ầm!
Thủ hộ trưởng lão điện Bồng Lai bị con rồng khổng lồ đánh thành bột mịn!
Tất cả mọi người kinh ngạc đến đơ người, trừng to mắt, sắc mặt cứng đờ, ngây ra như phỗng.
Ánh sáng tan đi, con rồng khổng lồ biến mất, chỉ còn lại Diệp Phàm lạnh lùng đứng ở đó!
Một đòn vừa rồi cũng tiêu hao hết lực lượng còn của Diệp Phàm, hiện tại thân thể hẳn rồng tuếch.
“Không ngờ thực lực của ngươi lại kh ủng bố đến mức này”
Dịch Thiên Khung gắn giọng nói, giọng điệu vô cùng nặng nề, có thể thấy được Diệp Phàm mang đến chấn động như thế nào cho ông ta.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói: “Ta đã làm xong chuyện đầu tiên, hiện tại đến chuyện thứ hai, giao tiên dược ra đây.”
“Muốn tiên dược, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không”
Dịch Thiên Khung lao về phía Diệp Phàm, đánh ra một chưởng kinh người.
Thực lực của vị điện chủ điện Bồng Lai này đã đạt đến Bán Bộ Phân Thần, chỉ thiếu nửa bước nữa sẽ đột phá Xuất Khiếu cảnh, tấn chức thành cao thủ Phân Thần cảnh.
Ầm!
Đối mặt với một đòn này của Dịch Thiên Khung, Diệp Phàm trực tiếp tung ra lực lượng linh hồn, chiêu thức át chủ bài cuối cùng.
Khởi động lực lượng linh hồn, mưa gió lôi điện nổi lên, kim mộc thủy hỏa thổ đều bị kéo đến, hội tụ lại bên nhau, hình thành uy áp kh ủng bố, đánh về phía Dịch Thiên Khung.
Dịch Thiên Khung biến sắc, khiếp sợ nói: “Vậy mà ngươi lại có được lực lượng linh hồn?”
Sau đó Diệp Phàm thúc giục lực lượng linh hồn, điều động lực lượng tự nhiên va chạm với công kích của Dịch Thiên Khung.
Chỉ trong nháy mắt, lực lượng tự nhiên đáng sợ kia bị đánh tan, nhưng Dịch Thiên Khung cũng lùi về sau một bước.
Lúc này Diệp Phàm lại thúc giục lực lượng linh hồn, lực lượng quang minh và hắc ám cùng buông xuống.
Thiên địa chuyển thành nửa sáng nửa tối, cực kỳ quỷ dị.
Dịch Thiên Khung biến sắc, không ngừng ra tay ngăn cản lực lượng quang minh và hắc ám này.
Ầm ầm ầm!
Diệp Phàm hộc máu, lực lượng linh hồn tiêu hao gần hết, Dịch Thiên Khung bị đánh lui, khóe miệng chảy máu.
Những người khác đã sợ ngây người.
“Ngươi!”
Dịch Thiên Khung mở to mắt nhìn Diệp Phàm, không nói lên lời.
Ông ta không ngờ người này có nhiều át chủ bài như vậy, hoàn toàn vượt qua dự tính của ông ta.
Sau đó ánh mắt của Dịch Thiên Khung không ngừng lóe lên, giống như đang tự hỏi gì đó.
“Khải Trận!”
Dịch Thiên Khung gầm lên.