Cực Phẩm Ở Rể

Chương 163



Chương 163:

 

Mọi người nghe vậy không khỏi có chút giật mình, cẩn thận tính toán, nhưng cũng chẳng thế nào, dựa vào tải liệu hiển thị, trước năm ba mươi máy tuổi Quách Triệu Tông quả thật không có tiếng tăm gì, sau gần bốn mươi tuổi mới bắt đầu phát tài, từ đó một khi đã xảy ra thì không khống chế được, nhảy vọt trở thành một trong những thương nhân giàu có nỏi tiếng ở Hồng Kông.

 

Xem ra miếng huyết ngọc này quả thật là bảo ngọc, tuy rằng phương pháp nuôi dưỡng nghe có vẻ có chút kinh sợ, nhưng đổi lại bọn họ, bọn họ cũng sẽ không chút do dự làm như vậy, bỏ ra mấy giọt máu liền có thể đổi lấy tài sản trăm tỷ, hời biết bao!

 

Trần Bội Nghỉ ngắng đầu mặt đầy miệt thị nhìn Lâm Vũ, châm chọc nói: “Thế nào, bây giờ nói thật cho cậu rồi, cậu không xấu hỗ sao?” “Đúng, miếng huyết ngọc này có tác dụng thu hút vận may.

 

tiền bạc, nhưng cái giá ngài phải trả, là tính mạng của ngài. Bây giò, tài vận của ngài đã đạt tới đỉnh cao, vậy thì, số mạng của ngài cũng rất nhanh sẽ tận!” Lâm Vũ nhìn Quách Triệu Tông, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

 

*Hỗn xược!” Quách Triệu Tông đập bàn bốp một cái, đứng bật dậy, mặt đầy vẻ giận dữ trợn mắt nhìn Lâm Vũ, nói về phía Tạ Trường Phong: “Bí thư Tạ, đây chính là cách đối đãi với khách của Thanh Hải các ông sao?” “Quách tổng, ngài đừng nóng giận, đừng nóng giận!” Tạ Trường Phong vừa thấy Quách Triệu Tông thật sự tức giận, vội vàng đứng lên, trầm giọng trách móc Lâm Vũ”

 

“Tiểu Hà, cậu thế này là sao vậy, ăn nói kiểu gì thế?” “Bí thư Tạ, tôi thế này cũng là muốn tốt cho ngài ấy.” Lâm Vũ cũng đứng dậy, vẻ mặt bình thản: “Tôi không thể nhìn ông ấy chết một cách vô nghĩa!” “Cậu nguyền rủa ai đó? Có tin bà đây xé cái miệng thối của cậu ra không?” Trần Bội Nghi nghe thấy vậy lập tức nổi giận không kiềm chế được, vén tay áo liền định ra tay với Lâm Vũ.

 

Cô ta lúc này vừa nhào tới, vệ sĩ đi theo cũng vây quanh, làm tư thế muốn ra tay với Lâm Vũ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 435: Viên Cương, Tô Chiếu (2)

 

“Quách phu nhân, Quách phu nhân, cô đừng tức giận, giờ tôi sẽ bảo cậu ấy ra ngoài, cô đừng chấp nhặt với cậu ấy.” Tạ Trường Phong thấy tình thế không tốt, vội vàng lôi Lâm Vũ ra ngoài.

 

“Bí thư Tạ, ngay cả chú cũng không tin tôi?” Lâm Vũ không vội đi, ngưng chân mày hỏi Tạ Trường Phong.

 

“Tiểu Hà à, tôi biết cậu xem bệnh giỏi, nhưng ở phương diện phong thủy này, nếu cậu không tinh thông, thì đừng nói bừa. Quách tổng đã trải qua nhiều năm thuận buồm xuôi gió như vậy rồi, sao có thể gặp chuyện chứ?” Tạ Trường Phong cũng có chút phát bực, vốn dĩ ông ta cảm thấy cậu chàng trẻ tuổi Tiểu Hà này khá chín chắn, khá đáng tin, sao lại cứ nói năng linh tinh vào ngày hôm nay, chẳng biết nhìn mặt mà bắt hình dong gì cả.

 

Cũng khó trách Quách Triệu Tông lại nổi giận như vậy, đồi lại là ai bị người khác nguyền rủa như vậy, cũng sẽ giận tím mặt, không đánh Lâm Vũ là tốt lắm rồi!

 

Tạ Trường Phong kéo cánh tay Lâm Vũ liền kéo anh ra ngoài, Lâm Vũ sợ làm bị thương đến Tạ Trường Phong, cũng không phản kháng, quay người nói với Quách Triệu Tông: “Quách tổng, nếu tôi đoán không lầm, trong mạng ngài hẳn là Sửu Mùi tương xung, không gánh được tài vận, cưỡng ép nghịch thiên cải mệnh, chỉ sẽ tiền mắt tật mang! Nghe lời khuyên của tôi, mấy ngày này âm sát nặng, tốt nhất ngài nên ở trong khách sạn, đừng ra…” Anh còn chưa nói xong, liền bị Tạ Trường Phong lôi ra khỏi khách sạn, Tạ trường Phong vẫn luôn kéo anh đến thang máy, sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng nói: “Tiểu Hà, cậu thế này là làm gì, có ý gây rối cho tôi phải không?” Lâm Vũ và Tạ Trường Phong quen biết lâu như vậy, vẫn là lần đầu thấy ông ta nói với mình như vậy, có thể nhìn ra, lần này ông ta thật sự tức giận.

 

“Bí thư Tạ, tôi không phải gây rối, tôi là muốn giúp chú, nếu Quách Triệu Tông xảy ra chuyện gì ở Thanh Hải, vậy chú là người phải chịu trách nhiệm chính!” Lâm Vũ vội vàng nói.

 

Nếu đây không phải là địa giới của Thanh Hải, không phải Tạ Trường Phong đối xử với mình không tệ, anh cũng không thèm quan tâm đến sự sống chết của Quách Triệu Tông này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: Lấy cỏ heo

 

“Được rồi, Tiểu Hà à, cậu đừng giở chiêu này ra với tôi, tôi không nghe, tôi cũng không tin, tôi là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, còn cậu, ngoan ngoãn quay về đi, sau này những nơi như thế này, tôi cũng sẽ không gọi cậu tới nữa.” Tạ Trường Phong xua tay với anh, vẻ mặt có chút chán ghét, đợi sau khi thang máy tới, ông ta vẫy tay chào Lâm Vũ, tiếp đó bước đi không quay đầu lại.

 

“Tạ…” Lâm Vũ vẫn muốn nói gì đó, nhưng lời đến khóe miệng lại dừng lại, bất đắc dĩ thở dài, quay người đi vào thang máy.

 

Bởi vì chuyện này, sau khi về đến phòng khám, Lâm Vũ cũng có chút buồn bực không vui, nếu mấy ngày này Quách Triệu Tông không nghe lời khuyên bảo, kiên quyết ra ngoài, thật sự sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

 

“Cậu Hà, cậu thế này là sao thế, không sao chứ?” Lệ Chắn Sinh quan tâm nói.

 

“Không sao.” Lâm Vũ thở dài, lắc đầu.

 

“Ăn cơm chưa? Tôi nấu chút cơm cho cậu ăn nhé.” Lúc này đã là hơn tám giờ tối, Lệ Chấn Sinh đã ăn cơm xong từ sớm.

 

“Không cần đâu, tôi về nhà ăn vậy.” Lâm Vũ lắc đầu, tiếp đó nhớ ra người ăn xin buồi trưa, vội vàng dặn dò Lệ Chấn Sinh nói: “Lệ đại ca, miếng trang sức ngọc xanh lục đế vương tôi tặng anh, anh nhát định phải đeo bên người, còn nữa, ngày mai anh đi chợ sớm hoặc chợ tạp hóa mua giúp tôi ít chu sa, miếng đồng và đá mài dao.” “Được.” Lệ Chấn Sinh mặc dù không hiểu Lâm Vũ cần những thứ này làm gì, nhưng nếu anh đã dặn dò, vậy mình đương nhiên phải làm theo.

 

Sau khi về nhà Giang Nhan đang ngồi trên ghế sofa đắp mặt nạ, nhìn thấy Lâm Vũ về, quân tâm hỏi: “Ăn cơm chưa?” “Ăn rồi.” Lâm Vũ gật đầu, nhưng bụng lại kêu ọc ọc lên.

 

Giang Nhan lườm anh, nói: “Đợi đó, tôi nâu bát mì cho anh.” Lâm Vũ rửa mặt, tiếp đó đi vào phòng bếp, nhìn bóng dáng bận rộn của Giang Nhan, đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái, mọi uễể oải không vui vừa rồi cũng mất sạch.

Tham Khảo Thêm:  Chương 201

 

Anh đi đến phía sau Giang Nhan, đưa tay vòng qua ôm lên bụng săn nhỏ của cô, người dính chặt vào người cô, đầu nhẹ nhàng đặt lên vai cô, trong nháy mắt cảm giác trong lòng vô cùng bình yên.

 

“Làm gì vậy, tôi đang nấu mì đó.” Giang Nhan cau mày nói.

 

Cơ thể ấm áp của Lâm Vũ dính chặt vào cô, khiến tim cô không khỏi đập thình thịch.

 

“Chị Nhan, cô nói xem làm người sao lại khó đến vậy chứ?

 

Rõ ràng cô là vì muốn tốt cho người khác, nhưng người khác lại không cảm kích, càng không tin tưởng cô.” Lâm Vũ có chút phiền muộn thở dài.

 

“Sao thé, lại bị uất ức à?” Giang Nhan vừa nghe lời này của Lâm Vũ, nhất thời có chút đau lòng, dùng bàn tay mềm mịn khẽ xoa lên bàn tay Lâm Vũ, nói: “Điều này không phải rất bình thường sao?

 

Thế giới rộng lớn như vậy, lòng người lại phức tạp đến thế, chỉ dựa vào sức của một mình anh, sao có thể tạo thuận lợi và lợi ích cho cả thiên hạ, có lúc, làm được những gì mình có thể làm, không thẹn với lương tâm là được.” “Đúng vậy, không hồ thẹn với lương tâm là được.” Trong lòng Lâm Vũ đột nhiên sáng tỏ thông suốt, dẫu sao năng lực bản thân có hạn, nếu những thứ đó mình nắm giữ không nỗi, vậy cứ để mặc nó đi.

 

Tiếp đó anh quay đầu hôn lên cổ trắng nõn của Giang Nhan một cái.

 

*Ôi trời, buồn quá, tên xấu xa nhà anh!” Giang Nhan chỉ cảm thấy cả người tê tê, nổi cả da gà, giơ tay định đánh, Lâm Vũ đã vui vẻ chạy ra ngoài.

 

“Hai đứa bao nhiêu tuổi TỒi, còn nghịch.” Giang Kính Nhân ngồi trên ghế sofa cười ha hả vẫy tay với Lâm Vũ: “Nào, con rễ tốt, lại đây hai bố con chúng ta xem tivi một lát.” Lâm Vũ đến xem tivi, nhận ra tâm trạng thoải mái vừa rồi lập tức lại bị nghẹn lại, bởi vì tin tức đang phát trên đài truyền hình Thanh Hải, chính là tin về Quách Triệu Tông đến Thanh Hải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.