Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 54



Bà mối họ Kiều qua lại với La gia ba ngày, rốt cuộc cũng có hồi âm cho Lạc Dũng, bà nói La gia đã đồng ý bàn chuyện hôn sự. Lạc Dũng nhận được tin, trước tiên tới tìm Tịch Yến Thanh hỏi kinh nghiệm nên mua quà gì để mang tới La gia.

Khi thành thân với La Phi, Tịch Yến Thanh đã giản lược ba lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, trong sáu lễ hắn chỉ bắt đầu từ lễ nạp chinh. Nhưng điều này không có nghĩa hắn không biết tất cả những thủ tục này.

Quà biếu hoặc phải hợp quy củ, hoặc phải dựa theo sở thích. Tịch Yến Thanh cảm thấy tốt nhất nên tặng cả hai loại.

Vì thế Lạc Dũng liền mua một ít quả hạch đào, ba thước vải bố dùng để may hài, còn có một cây lược gỗ, gói ghém mang tới La gia.

Vì hắn không có trưởng bối cho nên vẫn là Tịch Yến Thanh đi cùng. Kế hoạch ban đầu là Tịch Yến Thanh và Cảnh Dung sẽ cùng hắn tới La gia, nhưng chuẩn bị vào cổng Lạc Dũng đột nhiên giở quẻ, nhất quyết không cho Cảnh Dung vào cùng. Hắn cảm thấy bộ dạng tên bằng hữu này môi hồng răng trắng, không thể để La Như bị phân tán. Tuy rằng chưa chắc La Như đã bị hấp dẫn, nhưng vẫn nên đề phòng!

“Ngươi thiếu tự tin vào bản thân đến vậy sao?” Cảnh Dũng cạn ngôn.

“Dù sao Cảnh Dung ngươi cũng đừng đi theo ta.” Lạc Dũng nói: “Ngươi có phải huynh đệ của ta không? Nếu là huynh đệ thì về nhà chờ tin, hoặc là chờ ở đây!”

“Rồi rồi rồi, ngươi cái đồ ngang ngược, ngươi mau vào đi, để ta muốn làm gì thì làm.” Cảnh Dung cúi đầu nhìn trang phục trên người: “Chậc, còn phải về đổi y phục nữa.” Vì thể diện của huynh đệ, khi ra khỏi nhà y phải trưng diện cầu kỳ một chút, thoạt nhìn rất đẹp mắt, nhưng không tiện để lao động.

“Có lẽ ta cũng không nán lại quá lâu, bằng không ngươi cứ đứng đây đợi ta cũng được.” Tịch Yến Thanh nói: “Có điều hơi lạnh chút.” Đã sắp đến Tết, lúc này chính là thời điểm rét nhất trong năm.

“Không cần lo cho ta, các ngươi cứ vào trước đi.” Cảnh Dung chà xát hai bàn tay: “Lát nữa nếu lạnh quá ta sang nhà Hàn Dương tá túc.” Chuyện tìm nguồn cỏ khô cho đàn dê đã được Hàn nhị thúc liên hệ giúp, Cảnh Dung cũng đã xuất bạc, đối phương đáp ứng hai ngày tới sẽ chuyển hàng, y tiện đường qua xem đã có hàng hay chưa.

Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng cùng tiến vào La gia.

Lúc này Lạc Dũng vô cùng hồi hộp, Cảnh Dung nhìn bóng lưng hắn cũng nhận ra người này hưng phấn và kích động đến nhường nào.

Thấy bộ dạng luống cuống của huynh đệ nhà mình, Cảnh Dung vô thức nở nụ cười, sau đó y thản nhiên đi dạo qua lại trước cổng La gia. Đúng vậy, y đang để lại dấu chân.

Đêm qua tuyết rơi dày đặc, đại viện bên trong đã được dọn sạch sẽ, tuyết chất thành ba đống trong sân, nhưng ngoài cổng vẫn chưa có ai quét, giờ này chưa đông người qua lại nên cả mảnh tuyết vẫn phẳng phiu. Mặt trời vừa lên cao tỏa sáng bốn phía.

Cảnh Dung ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt y híp lại vì ánh nắng rực rỡ. Khóe môi y mang theo nụ cười hạnh phúc, hiển nhiên là tâm tình đang được hong khô.

Mùa đông phương Bắc, trời lặng gió sẽ không quá lạnh, Cảnh Dung đứng sưởi nắng trong chốc lát, sau đó tiếp tục nhảy tới nhảy lui. Như một bức vẽ của trẻ con, y dùng dấu chân họa ra một chuỗi hồ lô đường.

“Kẹt…”

Phía sau truyền đến tiếng mở cổng, vừa rồi chuyên tâm dẫm tuyết nên Cảnh Dung không nghe thấy tiếng bước chân. Lúc này y có chút ngạc nhiên vì Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng ra về sớm như vậy, nhưng vừa quay đầu y lại chạm mặt một người xa lạ.

Diện mạo người này có chút quen thuộc, Cảnh Dung đoán đây là đại ca của La Phi.

Người bước ra quả thực là La Cát, nhưng hắn chưa từng gặp Cảnh Dung nên không cất lời chào hỏi. Một là vì hắn cảm thấy, bằng hữu của Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng sao có thể đứng ngoài cổng không vào nhà, hai là vì bên ngoài cổng nhà không thuộc về quyền sở hữu của bọn họ, cho nên có người đi qua đi lại cũng không ảnh hưởng gì.

Mấu chốt chính là người này thấy hắn bước ra cũng không bắt chuyện. La Cát vốn là người không giỏi xã giao, bởi vậy đối phương im lặng, hắn cũng im lặng.

Còn Cảnh Dung ư, kỳ thực y cũng muốn chào hỏi, chẳng qua khi ánh mắt La Cát đảo qua tác phẩm hồ lô đường trên nền tuyết, trên mặt hắn chợt hiện lên nét cười nhàn nhạt khiến Cảnh Dung có chút xấu hổ, cho nên ma xui quỷ khiến thế nào, Cảnh Dung vội xoay người đi về phía nhà Hàn Dương…

Càng khôi hài chính là, thời điểm y cất bước, người sau lưng cũng bám theo.

La Cát cũng định tới gặp Hàn Dương, nhà họ La không quá rộng, cha mẹ La giữ Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng ở lại buồng lớn bàn chuyện hôn sự, muội muội hắn ngồi chờ trong buồng nhỏ. Cho nên hắn phải tạm lánh mặt.

Trời đông tháng giá cũng không nên lang thang hóng gió, La Cát liền quyết định tới nhà Hàn Dương một chút. Chỉ là người vừa rồi, tựa hồ cũng… đi cùng một đường với hắn?

Sải chân của La Cát đương nhiên dài hơn so với Cảnh Dung, ban đầu rõ ràng Cảnh Dung dẫn trước, đi một hồi y lại thành người lẽo đẽo theo sau.

Cảnh Dung nhìn bóng lưng người trước mặt thì càng thấy xấu hổ, y cắn răng hô lên: “Vị đại ca đi chậm chút!”

La Cát dừng bước, xoay người hỏi: “Tiểu huynh đệ có chuyện gì sao?”

Cảnh Dung hắng giọng nhẹ: “Xin hỏi có phải La Cát đại ca không?”

La Cát chầm chậm gật đầu: “Ngươi là…”

Cảnh Dung ôm quyền: “Tiểu đệ là Cảnh Dung, vừa chuyển tới thôn Hoa Bình không lâu. Lúc trước… ừm, lúc trước đứng ngoài cổng La gia chính là đang đợi Tịch ca và Lạc Dũng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 119: Báu vật

La Cát cười cười: “Hóa ra là Cảnh Dung huynh đệ, Tịch đệ và Nhị Bảo nhà ta cũng thường nhắc tới ngươi.”

Cảnh Dung cũng cười rộ theo: “Cảm ơn đại ca lúc trước đã ra tay tương trợ. Mới chuyển tới thôn Hoa Bình, vốn tiểu đệ nên tới La gia bái kiến, chỉ là trong nhà có đàn dê cần chăm sóc nên không thu xếp được, trong lòng thực áy náy.”

La Cát đương nhiên không phải người tính toán. Tuy rằng trước kia hắn quả thực từng sửa nhà giúp vị tiểu huynh đệ chưa từng gặp mặt này, nhưng cũng là vì nể tình Tịch Yến Thanh, hơn nữa chỉ là việc vặt không đáng kể, cho nên hắn bật cười nói: “Cảnh Dung huynh đệ khách khí rồi.”

Cảnh Dung thấy La Cát rất dễ gần thì hỏi thăm chuyện hôn sự của Lạc Dũng, lại biết hắn cũng đang trên đường tới nhà Hàn Dương nên bọn họ vừa đi vừa tán gẫu.

Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng đã bàn xong việc, rời khỏi La gia liền bắt gặp hai bóng người nhỏ xíu đang sánh vai đi xa dần. Nếu không phải thị lực tốt bọn họ cũng không nhận ra đó là ai.

“Hay lắm, y chuồn nhanh thật.” Lạc Dũng nhìn về hướng Cảnh Dung rời đi nói: “Tịch ca, trưa nay ta không về nữa, sang nhà huynh ăn bữa cơm thuận tiện nhờ tề ca cho lời khuyên về chuyện sính lễ.”

“Cứ nói là sang ăn nhờ cơm, lý do lý trấu làm gì? Chuyện mua sính lễ chẳng lẽ ta không biết?”

“Khà khà, huynh biết là được rồi, sao phải làm bẽ mặt ta thế.” Lạc Dũng thì thầm: “Ài huynh biết không, Cảnh Dung nấu khó ăn lắm, còn không bằng ta đâu. Nhưng y luôn cảm thấy mình nấu ngon lắm, tra tấn ta đủ kiểu. Huynh biết tính ta vốn xuề xòa, rau cháo qua bữa là được, vậy mà đồ ăn y làm ta cũng không nuốt nổi… Tóm lại, hôm nào huynh và tề ca phải nếm thử tay nghề y mới hiểu, thực sự có độc đấy!”

“Ghê gớm vậy sao? Nghe ngươi nói ta cũng muốn thử.” Ngày còn tại ngũ bọn họ ăn cơm tập thể, sau khi xuất ngũ cũng chưa có cơ hội cùng nhau xuống bếp, Tịch Yến Thanh quả thực chưa từng nếm qua tài nghệ nấu nướng của Cảnh Dung, nghe Lạc Dũng nói vậy hắn có chút hiếu kì.

Lạc Dũng lộ ra vẻ mặt “sao huynh liều vậy?”, sau đó cùng Tịch Yến Thanh đi tìm La Phi.

Thấy bọn họ trở về La Phi vội hỏi: “Sao rồi? Có thuận lợi không?” Nhìn bộ dạng tươi tắn như xuân về của Lạc Dũng, y cười: “Thôi không cần nói đâu, nhìn Lạc Dũng là biết mọi chuyện đã ổn rồi.”

Lạc Dũng cười khì khì: “Nhờ cát ngôn của tề ca, ta chuẩn bị mang sính lễ sang La gia đây.”

Vốn hắn muốn nhờ bà mối hỏi tên tuổi nhà gái rồi đi tổ miếu xem bói một chút, xem bọn họ có phù hợp để thành thân hay không. Nhưng trưởng bối của Lạc Dũng không còn, nơi này cũng không phải nhà của hắn, cho nên lễ vấn danh và nạp cát cũng được lược bớt.

Hiện tại Lạc Dũng chỉ cần chuẩn bị đủ sính lễ mang qua, chọn ngày đại cát rước dâu là xong.

Chuyện duy nhất còn sót lại chính là bọn họ chưa chọn được ngày đẹp. Hiện nay Lạc Dũng ở nhờ nhà Cảnh Dung, tuy có hai gian buồng nhưng nơi này không thích hợp để thành thân. Mà đợi hắn cất xong nhà mới phải tới mùa hè sang năm. Nửa năm trời, nghe có vẻ ngắn nhưng nghĩ đến việc một trăm tám mươi ngày nữa mới có thể rước La Như về, vẻ mặt Lạc Dũng lại héo như trái cà phơi sương.

Có điều lần này hắn cũng không có biện pháp nào khác.

La gia cương quyết muốn đợi tới mùa hè sang năm mới cho La Như xuất giá, điều này đương nhiên không liên quan đến việc Lạc Dũng chưa xây xong nhà mới, mà một phần là vì đại ca La Cát. Tuy La Cát nói hiện tại hắn chưa có ý định tái hôn, nhưng La Thiên và Lý Nguyệt Hoa không cho là thật. Bọn họ vẫn cảm thấy nếu Nhị Bảo và Tam Bảo đều đã lập gia đình, Đại Bảo lại chăn đơn gối chiếc thì không ổn, truyền ra ngoài cũng không hay ho. Chỉ là gần đây bọn họ đã nhờ bà mối nhưng không tìm được đối tượng kết thân phù hợp, không phải bởi nhà gái ngại làm trưởng tẩu vì phải gánh vác nhiều trọng trách thì là bởi Lý Nguyệt Hoa không ưng nhà gái.

Lý Nguyệt Hoa cảm thấy tuy con trai trưởng đã một đời vợ nhưng cũng không thể vì vậy mà qua loa cho xong chuyện.

Nhưng bà lại hy vọng trước khi con gái xuất giá có thể để con trai trưởng tái hôn, chuyện này đâu có dễ dàng?

“Nương, nhất định phải là cô nương sao? Có thể tìm tiểu ca không?” Lạc Dũng và Tịch Yến Thanh đã mang kem lên trấn thuận tiện mua sắm sính lễ, La Phi được đưa về La gia, y nghe Lý Nguyệt Hoa tâm sự thì dò hỏi: “Người còn nhớ ngày Hàn Húc thành thân, y có một vị biểu đệ tới thăm không?”

“Nhớ rồi.” Lý Nguyệt Hoa hỏi: “Đứa nhỏ của Điền gia phải không? Lúc trước đại ca con đã gặp nó rồi.”

“Sao? Chuyện từ lúc nào mà con không biết?” La Phi ngẩn người. Uổng công y còn suy tính, nếu đại ca y không quá khắt khe về giới tính, y sẽ nhờ Hàn Húc giới thiệu một câu… La Phi vẫn có ấn tượng rất tốt đối với Điền Văn Vũ.

“Không phải ngày Hàn Húc thành thân đâu. Ta đã tìm thím của con nói chuyện, nhưng Điều gia không quá mặn mà với chuyện này, có lẽ chuyện đại ca con vẫn luôn nhớ thương đại tẩu đã đến tai bọn họ, cho nên bọn họ sợ đứa nhỏ trong nhà phải chịu thiệt thòi.”

“Vậy thì quả là khó.” La Phi nói: “Nhưng con cũng chẳng còn quen ai khác.” Mà nơi khỉ ho cò gáy này cũng không cho phép tự do yêu đương, không biết đến bao giờ đại ca y mới có thể thành thân đây? La Phi cầm khung thêu ngồi trong bếp: “Tam bảo, lát nữa nhà ta ăn gì?” Y đã ăn điểm tâm ở nhà rồi mới về đây, mà bước vào mùa đông La gia chỉ ăn hai bữa một ngày. Buổi trưa y không muốn làm xáo trộn nhịp sống nhà mẹ đẻ nên lúc này quả thực có chút đói bụng. Đã là chiều muộn rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (2)

“Nhị ca muốn ăn gì?” La Như đang hấp bánh bao trong nồi, nhưng chưa có thức ăn kèm.

“Ta muốn ăn gì đó mát mát.” La Phi liếm môi: “Muội làm món rau trộn củ cải thái sợi cho ta được không? Chua chua ngọt ngọt ấy?”

“Không được.” La Như nói: “Tịch ca đã dặn kỹ, không được cho huynh ăn đồ lạnh. Huynh ấy nói gần đây huynh ăn nhiều đồ lạnh lắm rồi.”

“Chậc, hắn cũng không ở đây, muội không nói, ta không nói thì ai biết được???” La Phi nói: “Hơn nữa muội là muội muội ruột của ta, sau đó mới là tiểu di tử của hắn, muội nên đứng về phía ta mới phải! Mà muội chưa từng nghe nói sao? Thời điểm mang thai nếu thèm ăn gì đó mà không được ăn, sau này đứa nhỏ sinh ra sẽ bị đau mắt đỏ! Chẳng lẽ muội muốn ngoại sinh của mình về sau giống một con thỏ có hai mắt hồng hồng sao?”

“Nhị ca huynh đừng nói bừa nữa.” La Như cau mày: “Làm gì có chuyện đó!”

“Sao không có!” La Phi tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, nói một hồi lại có vẻ sắp khóc: “Tam Bảo, muội cho rằng Nhị ca sẽ lấy chuyện này ra lừa muội? Chuyện này liên quan đến ngoại sinh của muội đó, muội nhẫn tâm đứng nhìn ta lo âu sao?”

“Chuyện này…” La Như chần chừ trong chốc lát: “Thôi được rồi, nhưng huynh không được nói cho Tịch ca đâu đấy!”

“Yên tâm đi, sao ta có thể chưa đánh đã khai.” La Phi nói: “Ta muốn ăn một đĩa rau trộn lớn, chua chua ngọt ngọt nhé!”

“Ừm.” La Như xuống hầm đất lấy củ cải, sau khi trở lên thì thái sợi trộn đường dấm cho La Phi. Những người còn lại trong nhà nó làm món cải trắng hầm với khoai tây. Ở nông thôn chính là như vậy, sau khi vào đông chỉ có thể ăn đi ăn lại vài món, có điều được ăn no đã là rất tốt rồi.

La Phi ăn hết một đĩa củ cải trộn và bốn cái bánh bao, bụng căng tròn. Sau đó y ngồi ngoan ngoãn trên giường cạnh lò sưởi chờ Tịch Yến Thanh tới đón về. Kỳ thực y có thể tự mình đi về, nhưng nếu để Tịch Yến Thanh biết hắn sẽ rất lo lắng, cho nên cứ nghe lời hắn đi.

Lúc này La Như mới quan sát cái bụng của La Phi: “Nhị ca, huynh nói đây là tiểu cô nương hay tiểu tử đây?”

La Phi nói: “Ta cũng không biết.”

Ở đây cũng đâu có máy siêu âm!

Lý Nguyệt Hoa không do dự nói: “Khẳng định là một tiểu tử. Năm đó ta hoài thai đại ca các con, trong người lúc nào cũng nóng, thích ăn đồ lạnh.”

“Vậy giống Hàn Húc lúc nào cũng thấy lạnh thì sao?” La Phi hỏi.

“Không phải tiểu cô nương thì là tiểu ca.” Lý Nguyệt Hoa nói: “Có điều mấy chuyện này cứ phải sinh ra mới biết, phải nhìn được đứa nhỏ mới tính.”

“Cũng đúng.” La Phi ngáp dài, nghiêng đầu tựa vào tường muốn chợp mắt một chút.

Ăn no là buồn ngủ, y vẫn luôn như vậy từ đầu đến cuối.

Sau khi về đến thôn Tịch Yến Thanh không vội ghé qua La gia, bọn họ phải đưa sính lễ của Lạc Dũng về căn phòng mà hắn đang trọ nhờ Cảnh Dung, sau đó mới vội dắt xe bò tới La gia. Lúc này La Cát bước ra giúp tháo xe, cho bò uống nước, còn Tịch Yến Thanh cầm đồ ăn mua trên trấn đi tìm La Phi.

La Phi được một cỗ hơi thở quen thuộc bao vây thì lim dim mở mắt: “Về rồi sao?”

Tịch Yến Thanh “ừm” một tiếng: “Mua cho em ô mai chua và bánh gạo, có muốn ăn một chút không?”

La Phi định nói có, nhưng chưa kịp lên tiếng đã đánh một cái nấc! Nhất thời một hơi thở đầy mùi củ cải trộn phả vào mặt Tịch Yến Thanh…

Sắc mặt hắn phức tạp: “Trưa nay ăn củ cải???”

La Phi thấp thỏm không yên, lập tức mở to mắt: “Ừm. Thanh ca bánh gạo đâu? Cho em bánh gạo!”

Đm ngủ một giấc sao lại đánh nấc! Cũng may Tịch Yến Thanh có lợi hại đến mấy cũng không thể ngửi ra là mùi củ cải sống hay chín!

La Phi liếc ngang liếc dọc, trong lòng mừng thầm. Y cầm một khối bánh gạo mà Tịch Yến Thanh đưa sang, không suy nghĩ gì mà gặm luôn.

Sau đó La Cát bước vào buồng. Tịch Yến Thanh giả bộ hỏi thăm: “Đại ca, trưa nay nhà mình ăn củ cải à?”

La Cát vô cùng thẳng thắn nói: “Không đâu, chỉ có Nhị Bảo ăn thôi, nó trộn thêm một đống giấm chua, chua loét chỉ một mình nó ăn được!”

Tiểu đệ đáng thương vì bị Tịch Yến Thanh ngăn trở mà không kịp nháy mắt ra hiệu cho đại ca:…

Đại ca à! Cùng một mẹ sinh ra! Sao có thể bán đứng huynh đệ như thế!

Huynh có biết vừa nói thêm giấm chua đại lão hổ liền biết ta ăn củ cải sống không??? Biết ta ăn củ cải sống liền biết ta ăn đồ lạnh!!!

La Phi nhất thời cạn ngôn, La Như vừa bước vào thấy tình hình căng thẳng thì im lặng chuồn về buồng nhỏ của nó.

Tịch Yến Thanh quay đầu liếc mắt nhìn La Phi một cái: “Xem ra trưa nay ăn rất ngon. Đi thôi, trời tối đường khó đi.”

La Phi “ừm” một tiếng, lề mề đứng lên bước ra cổng. Ra tới đường y ôm cánh tay Tịch Yến Thanh nịnh nọt lấy lòng: “Thanh ca, hôm nay trên trấn mọi việc thuận lợi chứ?”

Tịch Yến Thanh nghe vậy thì nói: “Có chút sự cố. Có người thấy nhà chúng ta bán kem đắt khách liền học cách làm theo, hơn nữa định giá rất rẻ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 63

Hôm nay Tịch Yến Thanh mang kem tới tiệm ăn mới nghe ông chủ kể chuyện, nhanh như vậy đã có người bắt đầu tranh giành mối làm ăn này. Nói đến cũng nực cười, một thôn trấn chẳng được bao nhiêu người, một ngày bán được năm trăm que kem là vì ban đầu mọi người cảm thấy nó mới mẻ, có người mua một lúc vài que. Hai ngày nay doanh số bắt đầu giảm đi, vậy mà vẫn có người muốn chen một chân vào.

“Vậy bọn họ làm ăn được không?” La Phi hỏi.

“Tôi nhờ Lạc Dũng mua về hai que ăn thử, vị không khác kem nhà chúng ta là mấy. Có điều trước mắt bọn họ mới chỉ bán kem sữa nguyên chất, nhưng có lẽ bọn họ sẽ sớm tìm ra công thức đánh với trứng gà thôi.”

“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Có bán nữa không?”

“Đương nhiên phải bán. Có thể đưa kem lên huyện bán thì sẽ tiêu thụ được nhiều hơn, chúng ta chỉ cần bảo đảm chất lượng, cố gắng làm ngon hơn nhà khác là được. Nhưng hôm nay Thạch đại ca hỏi tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Anh ta hỏi tôi về sau có định chuyển lên trấn sống hay không? Hiện tại lượng tiêu thụ kem ngày càng nhiều, vận chuyển qua lại thực ra cũng không có gì khó khăn, dù sao mùa đông cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi. Chỉ là nếu họ đặt thêm thì chúng ta sẽ không đủ khả năng cung cấp, tạm thời vẫn ổn, chờ đến khi trời nóng lên thì sao? Đến lúc đó khẳng định sẽ bán chạy hơn bây giờ, chỉ dựa vào hai người chúng ta đương nhiên không thể kham nổi. Quan trọng nhất chính là, nếu muốn sản xuất nhiều hàng thì phải mở rộng diện tích, nơi ở hiện nay không thể đáp ứng được, lẽ nào còn phải xây thêm một nhà xưởng?” Nếu vậy tiền trong tay bọn họ sẽ không đủ dùng, nhà mới có lẽ không thể xây ngay, hơn nữa mức độ rủi ro cũng cao.

“Anh cảm thấy Thạch đại ca có ý gì?”

“Tôi nghĩ anh ta muốn mở rộng diện tích sản xuất để chuẩn bị cho lượng tiêu thụ sau này.” Tịch Yến Thanh nói: “Bảo bối à, em có muốn lên trấn sinh sống không?”

“Không đâu.” La Phi lập tức đưa ra câu trả lời: “Em thích ăn đồ ăn tự trồng, cũng thích không khí nông thôn nơi này. Có lẽ vài năm nữa sẽ khác, nhưng trước mắt em không thích lên trấn chút nào. Trên trấn có gì tốt? Chỉ là nhiều cửa hàng một chút, mua sắm tiện lợi hơn một chút, nhưng những mặt khác đều thua xa nơi này. Hơn nữa nơi này còn có bạn bè người thân, nếu chuyển lên trấn chúng ta chỉ quen biết vài người.”

“Cũng giống với suy nghĩ của tôi. Cho nên tôi có ý tưởng này.” Tịch Yến Thanh mở khóa cổng, dìu La Phi ngồi xuống ghế: “Tôi nghĩ chúng ta dứt khoát truyền lại công thức làm kem cho Thạch đại ca, về sau chúng ta chỉ đầu tư vào công nghệ làm kem, coi như một loại cổ phiếu, về phần sản xuất và chế biến chúng ta sẽ không quan tâm tới nữa. Nếu không tới đầu xuân công việc bận rộn, không thể phân thân mà xử lý. Trừ khi bỏ nghề nông, hoặc là khoán hết ruộng đất.”

“Anh rất thích trồng trọt sao?”

“Tôi thích nhìn hạt giống của mình nảy mầm, đơm hoa kết trái.” Tịch Yến Thanh vừa cười vừa chọc chọc lên bụng La Phi: “Trái cây này chính là tác phẩm tâm đắc nhất của tôi.”

“Nói một lúc lại bậy bạ!” La Phi gạt tay Tịch Yến Thanh: “Vậy Thạch đại ca có đồng ý không? Dù sao hiện tại công nghệ làm kem của chúng ta cũng không phải cái gì quá cao cấp.”

“Tôi cảm thấy anh ta cũng muốn phát triển theo hướng này. Nói thẳng ra bọn họ có cơ sở vững hơn chúng ta rất nhiều, hiện giờ chúng ta chỉ làm ăn nhỏ lẻ, thậm chí có thể gây bất lợi cho sự phát triển tổng thể của bọn họ. Chẳng qua chuyện làm kem này là ý tưởng của chúng ta, cho nên Thạch đại ca và Lý đại ca không thể chủ động nói ra. Nhưng chuyện chế tạo diêm tiêu Thạch đại ca đã nói rõ, anh ta đã bắt đầu tìm người xây hầm chứa băng. Mối làm ăn này quá lớn, hiện tại chúng ta không đủ vốn để chung với bọn họ, cho nên lúc ấy tôi chỉ giữ im lặng. Ý của Thạch đại ca là, đến lúc đó sẽ trích một phần mười lợi nhuận cho chúng ta, coi như chút phí đầu tư và sáng tạo công nghệ mới.”

“10% là con số không nhỏ.” So với việc xây một hầm bằng và quản lý tiêu thụ, bọn họ chỉ là hai người đưa ra ý tưởng ban đầu. Nhưng cũng may ý tưởng của bọn họ rất có giá trị. Về chuyện có khả năng bị lừa đảo hay không, La Phi cảm thấy hai người bọn họ không đáng để Thạch Thích và Lý Tư Nguyên tìm cách lừa đảo.

“Cho nên nếu em không phản đối, tôi sẽ dứt khoát bàn chuyện này với Thạch đại ca.” Tịch Yến Thanh nói: “Em cân nhắc xem sao.”

“Đừng lo, cứ làm theo ý anh đi.” La Phi nói: “Không phải đã phân công rõ ràng anh phụ trách đối ngoại, em đối nội sao? Chuyện ngoài kia em mặc kệ, anh đừng để em và con hổ con chết đói là được.”

“Sao em biết là con hổ con? Chưa biết chừng là con lừa con mà?”

“Mẹ em kể vậy. Bà nói khi mang thai đại ca bà cũng hay sợ nóng, thích ăn đồ lạnh.”

“Thật háo hức muốn nhìn thấy con.” Tịch Yến Thanh xoa nhẹ bụng La Phi, không kìm được lòng mà hôn nhẹ lên bụng y.

La Phi cúi đầu nhìn Tịch Yến Thanh, ánh mắt long lanh chất chứa.

Hơn ba tháng nữa, hẳn là con sẽ chào đời…

Tịch Yến Thanh nhóm lò, đun một thùng nước cho La Phi tắm. Hắn bế ngang La Phi, cẩn thận trèo vào thùng, cả hai chậm rãi ngồi xuống hưởng thụ làn nước ấm…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.