Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 91



Sau buổi giảng bài tại gia, Tịch Yến Thanh thường xuyên được các thôn dân mời tới nhà làm mẫu cách trồng lúa mới. Ban đầu mọi người còn lo hắn quá bận rộn sẽ không thể tới, lại không ngờ chỉ cần gọi một câu trong lúc Tịch Yến Thanh không quá nhiều việc, hắn lập tức sẽ chạy tới hỗ trợ. Trong trường hợp quá bận không thể xoay sở, hắn sẽ hẹn muộn lại một chút, tóm lại là rất nhiệt tình. Cứ như vậy thôn dân Hoa Bình ngày càng có ấn tượng tốt đối với bậc hậu bối họ Tịch này.

Dần dần Tịch Yến Thanh được gọi là “người lương thiện nhất thôn Hoa Bình”, đi đến đâu cũng được hoan nghênh.

Thỉnh thoảng Tiểu Hổ sẽ được “người cha lương thiện nhất thôn” bế đi chơi quanh xóm, sau đó nó sẽ dùng nụ cười ngọt ngào của mình đổi lấy một bọc đồ ăn vặt.

Tiểu tử này gần đây bắt đầu trở nên bướng bỉnh. Từ khi biết cách vịn bám đồ vật xung quanh để bước đi, nó càng ngày càng ngang ngược, hễ có người ngăn cấm nó liền tỏ thái độ. Trẻ con nhà khác đều thích được ôm được bế, tên nhóc này thì ngược lại, ta thích tự bước đi bằng chính đôi chân của mình, nếu ngươi không đủ kiên nhẫn chờ ta thì tạm biệt!

La Phi có lần vội tới Hàn gia nên phải bế Tiểu Hổ đi nhanh, kết quả nó quấy nhiễu một trận, La Phi đành thả nó xuống đất để tự đi.

“Con thích tự đi thì cứ thong thả, ta không chờ con nữa đâu!” La Phi giả vờ nổi giận rồi bỏ đi trước.

“Cha, cha…” Tiểu Hổ dò dẫm từng bước, cố gắng đuổi theo La Phi. Thấy cha ngày càng cách xa mình, nó dứt khoát ngồi phịch cái mông béo xuống đất. Không đi nữa, ai đi thì đi chứ ta không đi!

“Tịch Mộ Phi con đúng là nhiễu sự!” La Phi vừa thấy bộ dạng này của con trai đành quay lại bế xốc nó lên.

Như vậy ổn rồi chứ? Không! Còn lâu!

Tiểu Hổ vừa được bế lên lại bắt đầu đòi hỏi, nó chỉ xuống đất rồi tự vỗ ngực nói: “Đi, đi…”

La Phi đương nhiên hiểu ý ông tướng, y đành phải thả con xuống. Không thả nó xuống thì sao đi được? Một đứa nhóc mười một tháng tuổi nặng hơn mười cân, chân tay mập mạp, toàn thân chắc nịch, nó giãy dụa trong lòng y không khác gì bốn người trưởng thành cùng xông vào lôi kéo, La Phi căn bản không thể cử động.

Tiểu Hổ đòi gì được nấy, tiếp tục lò dò bước đi. Nếu nó đi nghiêm chỉnh cũng không đến nỗi, thế nhưng chốc lát nó lại cúi xuống nhặt đá, chốc lát lại ngồi xổm sờ cỏ ven đường, thậm chí có đôi lúc rẽ vào nhà người khác mà không cần biết chủ nhà là ai.

Người dân thôn quê là vậy, ban ngày không cần đóng cổng nên ai cũng có thể tiến vào. Trên cơ bản Tiểu Hổ đã ghé vào tất cả các nhà dân trong thôn Hoa Bình, chỉ trừ nhà họ Trương và nhà họ Giang.

La Phi còn thật sự cân nhắc đến việc lần sau dẫn Tiểu Hổ đi chơi có nên mang theo sọt và xẻng hay không. Bởi vì mỗi chuyến đi đều mất nửa ngày, trong lúc con trai khám phá cuộc sống thôn quê y có thể hái rau dại bên đường mang về nhà ăn hai bữa.

“Cha, cha…” Không biết Tiểu Hổ nhìn thấy cái gì, nó ngồi thụp xuống chăm chú nhìn mặt đất.

“Đây là con kiến.” La Phi cũng kiên nhẫn dạy dỗ con trai. Dù sao cũng không thể đi nhanh, cứ coi như dẫn Tiểu Hổ đi học hỏi đôi chút.

“Kiến!”

“Ừm, con kiến.” La Phi ngáp dài một cái, nhẹ nhàng nhặt một con kiến lên thả vào lòng bàn tay, hai cha con cùng quan sát chú kiến bò vòng quanh.

“Kiến!” Tiểu Hổ hô lên rồi thò tay muốn bắt nó lại. La Phi thấy nó không sợ thì dứt khoát thả con kiến bò trên tay Tiểu Hổ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 160

“Khì khì…” Trong lòng bàn tay bị kiến bò ngứa ngáy, Tiểu Hổ cảm thấy rất thú vị, cũng nhón ngón tay bắt kiến. Lực tay của trẻ con không quá lớn, khi thả kiến xuống nó vẫn sống khỏe.

“Hai bảo bối nhà mình sao lại ngồi xổm ở đây thế này?” Tịch Yến Thanh xuất hiện xách theo một hộp đựng băng, bên trong có kem sữa và kem băng, là điểm tâm hắn định mang tới tặng nhà Trần Hoa Chương. Vốn La Phi và Tiểu Hổ đã khởi hành từ sớm, hắn tưởng bọn họ đã đến nơi từ lâu, không ngờ hai cha con vẫn loanh quanh ở đây. Cũng may Tịch Yến Thanh đi sau để chuẩn bị hộp băng giữ nhiệt, nếu đi từ sớm cùng La Phi và Tiểu Hổ e là lúc này kem đã chảy hết.

“Xem con kiến đây này.” La Phi ngồi chống cằm, ánh mặt trời chói chang khiến y phải híp mắt mới ngước lên nhìn được Tịch Yến Thanh.

“Kiến!” Tiểu Hổ chỉ con kiến, giọng nói non nớt vang lên đầy kiêu ngạo vì vừa học được tri thức mới.

“Tiểu Hổ thích không? Thích kiến à?” Tịch Yến Thanh hỏi.

“Thích thích.”

Tịch Yến Thanh giao hộp băng cho La Phi, lập tức chuẩn bị tài liệu dỗ con. Hắn nhặt một phiến lá rụng, thả kiến nhỏ vào bên trong rồi bế nhóc mập nhà mình lên.

Tiểu Hổ bị phân tán bởi chiếc lá có kiến, không hề phản kháng với việc bị bế. Nó giữ chặt cái lá, chăm chú quan sát kiến nhỏ bò lòng vòng bên trong.

Tịch Yến Thanh thỉnh thoảng liếc mắt để ý, hễ kiến nhỏ định bò lên tay Tiểu Hổ hắn sẽ thổi nó quay về chiếc lá. Một tay hắn bế Tiểu Hổ đi hai, ba dặm cũng không thành vấn đề.

“Đúng là chỉ ba ba trị được con.” La Phi chọc chọc mông Tiểu Hổ: “Chịu thua ba ba chưa?”

“Ba ba!” Tiểu Hổ gọi dõng dạc như “các huynh đệ tốt”, thật giống như nó và ba ba nó là một phe.

“Ơi! Con trai ngoan.” Tịch Yến Thanh cười cười thơm lên cái má béo của nó, cánh tay vững vàng ôm con tiến về phía Trần gia.

Chuyến đi này cũng không chỉ để tặng kem, mà là Trần Hoa Chương có việc muốn bàn với Tịch Yến Thanh nên hắn và Hàn Húc mời hai vợ chồng Tịch Yến Thanh tới ăn cơm tối.

Tiểu Mộc Tượng đã tròn một tuổi, Trần Hoa Chương quay lại bận rộn với công việc. Lúc này trời cũng ấm áp hơn, hắn cũng bắt đầu nhận đơn đóng gia cụ.

Trên trấn có một phú hộ mới chuyển tới, bọn họ bỏ bạc mua một biệt uyển vùng ngoại ô thuộc sở hữu của Lạc gia. Biệt uyển này mới được xây sửa lại vài năm trước, nhưng có vẻ chủ mới vẫn chưa hài lòng nên quyết định thay mới toàn bộ gia cụ và nội thất. Lúc này bọn họ tìm đến Trần Hoa Chương.

Trần Hoa Chương đưa rất nhiều bản vẽ cho bọn họ xem, kiểu dáng từ cũ đến mới vô cùng đa dạng, nhưng đối phương vẫn cảm thấy còn thiếu gì đó mới mẻ. Vì thế Trần Hoa Chương cân nhắc một hồi sau đó quyết định đưa những bản vẽ của Tịch Yến Thanh cho phú hộ xem.

Kỳ thực hắn chỉ muốn thử nghiệm một chút, bởi vì phú hộ này có vẻ rất ưa chuộng những thứ độc đáo chưa nơi nào có, phải là thứ có một không hai và chưa từng bán cho khách hàng khác.

Lại không ngờ phú hộ vừa nhìn liền ưng, đồng ý cho mời Trần Hoa Chương tới đo đạc và đóng gia cụ mới cho bọn họ.

Trần Hoa Chương tuy đã từng đóng đồ cho Tịch Yến Thanh, nhưng kiểu dáng những món đồ này vẫn quá xa lạ đối với hắn, vượt quá khả năng thiết kế của hắn, càng đừng nói biệt uyển kia diện tích lớn như vậy, tổng cộng mười lăm, mười sáu gian buồng, đương nhiên không thể lấp đầy chỉ bằng mấy món đồ gỗ mà hắn đóng cho Tịch Yến Thanh. Trần Hoa Chương đành mời Tịch Yến Thanh sang nhà thảo luận xem có thể đưa ra ý tưởng gì mới hay không.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2213: Lâm Vào Tuyệt Cảnh (2)

Quan trọng là phú hộ kia trả công rất hậu hĩnh.

“Kiểu dáng mới mẻ thì nhiều loại lắm, nhưng bản vẽ của ta là dựa vào kích thước nhà ta, chưa tận mắt nhìn biệt uyển kia ta cũng không cách nào làm ra bản vẽ mới.” Nội thất trong nhà Tịch Yến Thanh đều được hắn thiết kế theo phong cách hiện đại, nhưng vẫn phải thiết thực và nằm trong khả năng của Trần Hoa Chương. Có điều nhà hắn cũng không quá rộng nên mọi thứ đều nhỏ nhỏ xinh xinh. Ngược lại nếu đặt những món đồ này giữa một căn biệt uyển vài trăm mét e là sẽ rất đơn điệu.

“Đúng vậy, ta cũng hiểu điều này, cho nên huynh đệ ta có một thỉnh cầu quá phận.” Trần Hoa Chương rót một chén trà cho Tịch Yến Thanh: “Khi nào Tịch huynh đệ rảnh rỗi có thể đi cùng ta một chuyến, tới biệt uyển kia xem xét và đo đạc?”

“Có gấp không?” Tịch Yến Thanh hỏi.

“Đương nhiên là càng sớm càng tốt. Có điều thời gian vẫn thư thả, chủ nhân biệt uyển cũng chưa thúc giục. Ngươi cứ lo liệu xong việc trong nhà rồi tính tiếp.”

“Nghĩa là không có kỳ hạn. Vậy thế này đi, hôm nào ngươi dự định ghé biệt uyển?”

“Ngày kia.”

“Được, quyết định vậy đi. Ta cũng có việc cần lên trấn một chuyến, đi trước một hai hôm cũng không sao.”

“Hai người uống vừa trà thôi, lát nữa no nước lại không có bụng ăn cơm.” Hàn Húc đưa Tiểu Mộc Tượng cho Trần Hoa Chương bế một lát.

“Không chơi cùng Tiểu Hổ nữa à?” Trần Hoa Chương cười hỏi.

“Tiểu Hổ nghịch ngợm lắm, Nhị Bảo nhất quyết phải trông chặt. Ta cõng Tiểu Mộc Tượng làm cơm cũng không tiện.” Hàn Húc đùa thêm một câu: “Sao ta cứ cảm thấy đứa con mình sau này sẽ trở thành áp trại phu nhân thế nhỉ?”

“Hahaha, e là vậy thật.” Tịch Yến Thanh cười sảng khoái, hắn quả thực cảm thấy Tiểu Hổ nhà mình ngang ngược như thủ lĩnh sơn tặc.

Tiểu Hổ cũng không quan tâm Tiểu Mộc Tượng là vị hôn thê của nó, hiện tại nó là trùm, không nhường nhịn ai hết! Nếu không chọc Tiểu Mộc Tượng khóc nhè e là mặt trời sẽ mọc đằng Tây!

Cứ mỗi lần hai đứa nhóc gặp nhau, kiểu gì cũng có một đứa khóc. Không phải Tiểu Mộc Tượng khóc vì bị Tiểu Hổ bắt nạt thì là Tiểu Hổ khóc vì bị La Phi mắng.

Bởi vì La Phi thực lòng lo lắng, y sợ nếu cứ tiếp tục để Tiểu Hổ tác oai tác quái e là con trai y sẽ độc thân suốt đời, cho nên y phải bảo vệ con dâu bé bỏng của mình!

Con dâu y là một tiểu ca dịu dàng vô cùng, đáng yêu vô cùng, La Phi quý mến vô cùng.

“Ài, Nhị Bảo, ngươi và lão hổ nhà ngươi không phải đang mong ngóng có thêm một Tiểu Mao Lư sao?” Hàn Húc vừa làm cơm vừa tán gẫu với La Phi. Thỉnh thoảng Tịch Yến Thanh hay gọi La Phi là con lừa nhỏ, chuyện này La Phi từng kể với y cho nên y vẫn nhớ rõ.

“Mong ngóng? Thôi bỏ đi, một đứa đã đủ làm ta đau đầu rồi!” La Phi bất lực nhìn con trai mình đang cầm que gỗ múa máy: “Ngươi hỏi điều này, lẽ nào lại trúng rồi?”

“Không có, kỳ thật ta cũng cảm thấy sinh con và nuôi con quá vất vả. Có điều ngươi cũng thấy đấy, nếu bọn chúng lớn lên mà không có một huynh đệ tỉ muội nào thì quả là cô đơn. Khi chúng ta còn tại thế thì không sao, nhưng chúng ta sẽ già rồi chết đi, như vậy chỉ còn lại một mình nó. Nói dại có chuyện gì xảy ra, nếu có huynh đệ tỉ muội gánh vác cùng sẽ đỡ hơn. Nhà khác ta không biết, nói chuyện nhà mình đi, ta có ca ca, ngươi cũng có ca ca, thỉnh thoảng có việc gì đều phải nhờ bọn họ chiếu cố có phải không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

“Quả là vậy.” La Phi nói xong đột nhiên có chút trầm mặc.

Trên thực tế đối với y và Tịch Yến Thanh, sự xuất hiện của Tiểu Hổ là ngoài ý muốn, y còn chưa sẵn sàng có con đâu. Tuy Tiểu Hổ đã đến và thay đổi cuộc đời bọn họ, nhưng nếu lại thêm một đứa nữa xuất hiện…

Nghĩ thôi cũng thấy nhức đầu.

La Phi không tập trung lột vỏ khoai tây, suýt chút nữa cắt vào tay. Cũng may dao không quá sắc, mũi dao nằm nghiêng nên không cắt trúng.

Hàn Húc cho rằng La Phi đang suy nghĩ đến việc sinh thêm đứa thứ hai thì không lên tiếng nữa, bởi vì chính y cũng đang cân nhắc chuyện này. Bọn họ vốn đang trò chuyện ríu rít, lúc này phòng bếp chợt chìm vào tĩnh lặng.

Cuối cùng Hàn Húc làm một mâm cơm bốn món một canh, có khoai tây thái sợi, gan lợn xào, trứng gà rán, đậu phụ sốt. Món canh là cải trắng nấu với miến, hương vị rất ngon.

La Phi vốn thích ăn gan xào, nhưng hôm nay y không ăn được nhiều.

Tịch Yến Thanh giữ ý, mãi tới lúc ra về mới hỏi nhỏ y: “Hôm nay bảo bối làm sao thế? Ăn không ngon miệng à?”

“Cũng không hẳn.” Bữa cơm kéo dài hơi lâu do Tịch Yến Thanh và Trần Hoa Chương mải bàn luận, Tiểu Hổ không được ngủ trưa nên lúc này đang gật gù trong lòng Tịch Yến Thanh. La Phi nắm chặt góc chiếc chăn đang bọc Tiểu Hổ— sáng nay bọn họ không mang theo nên đành mượn của Tiểu Mộc Tượng.

“Thanh ca, anh nói xem, về sau chúng ta có thể quay về không?”

“Quay về…? Về nhà cũ sao?” Tịch Yến Thanh nói thản nhiên.

“Ừm. Hôm nay Hàn Húc hỏi em có định sinh thêm một đứa nữa không, nói chúng ta đều sẽ già và qua đời, nếu để đứa nhỏ không có huynh đệ tỉ muội cùng san sẻ thì nó sẽ rất cô đơn.” Cô đơn chỉ là nhất thời, nếu cuộc sống sau này xảy ra biến cố sẽ không có ai cùng gánh vác.

“Thật lòng mà nói, tôi rất thích sinh nhiều con, mặc dù chúng nghịch ngợm nhưng em nhìn xem, Tiểu Hổ nhà mình đáng yêu biết bao.” Tịch Yến Thanh xốc một góc chăn lên cho La Phi ngắm gương mặt ngủ say của Tiểu Hổ. Nhóc con vừa trắng trẻo vừa bụ bẫm, gương mặt an tĩnh, có vẻ rất ngoan ngoãn nhu thuận.

“Nhưng việc sinh thêm con này, tôi vẫn tôn trọng suy nghĩ của em. Bởi vì em là người vất vả nhất, là người phải chịu đau đớn nhất.”

“Đó chỉ là một phần, trước kia chúng ta cũng sợ không nuôi được con. Nhưng hiện tại không phải rất ổn sao?” Tuy chưa có gấm vóc lụa là, nhưng ăn no mặc ấm vẫn là điều trong khả năng.

“Vậy sinh thêm một đứa nhé?” Tịch Yến Thanh vỗ về bọc chăn: “Để tên nhóc thúi này bớt ngang ngược.”

“Phì, có ai làm ba ba như anh không?”

Tiểu Hổ tựa hồ biết có người đang nói mình nên hơi ngọ nguậy một chút. Hai người cha của nó nhất thời chột dạ, đưa mắt nhìn nhau, thấy đứa con mình chưa tỉnh lại mới tủm tỉm cười tiếp tục bước đi.

Đêm hôm đó Tiểu Hổ nằm mơ. Nó mơ thấy mình có thêm một đệ đệ. Tiểu đệ của nó còn chưa biết đi, mới biết bò, nhưng rất hay giành đồ chơi của nó, tựa như trước kia nó hay giành đồ chơi của Tiểu Mộc Tượng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.