Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1086



Chương 1086

Nhưng giữa hai hàng mày mạnh mẽ kiên cường giống hệt ba cậu lại vô thức nhăn lại thành một vết hằn sâu.

Đôi môi giống hệt ba cậu hơi mím lại. Vành môi hoàn mỹ cho dù không nói bất kỳ lời nào nhưng cũng khiến người khác không khỏi bị hấp dẫn.

Không thể phủ nhận, đứa nhỏ này cực kỳ giống Bắc Minh Quân!

Đặc biệt là vẻ bình tĩnh tao nhã toát ra trong xương cốt kia, quả thực giống đến không còn chỗ nào để soi mói!

Khí chất đó hoàn toàn khác với Dương Dương.

“Trình Trình…” Trong phút chốc trái tim Cố Tịch Dao gần như sụp đổ.

Nhìn thấy Trình Trình cũng giống như nhìn thấy Bắc Minh Quân, tất cả những bất bình mà cô cố kìm nén trong lòng bỗng nhiên tuôn ra như sông.

Nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì, thậm chí cô càng không thể nói với con trai rằng ba và mẹ nó sẽ không bao giờ trở thành người một nhà…

Cho dù cô đã quen từ lâu, nhưng Bắc Minh Quân đã hoàn toàn làm tan vỡ hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng cô.

“Mẹ khóc… À, mẹ khóc là bởi vì mẹ rất vui, cuối cùng mẹ đã tìm được bà ngoại của các con rồi… Nhưng mẹ khóc cũng là vì đau lòng cho bà ngoại. Tại sao bà còn chưa chịu tỉnh lại, mẹ rất nhớ mẹ của mẹ, Trình Trình có hiểu không…? Mẹ vẫn luôn chờ bà ngoại con tỉnh lại, cứ đợi như vậy, nhưng đợi thật lâu đợi đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: Tiết tử

Cố Tịch Dao vừa lau nước mắt vừa khóc vừa cười nói.

Tha thứ cho cô vì đã nói dối vào lúc này, mặc dù cô đã thực sự khóc vì mẹ nhiều lần, nhưng lần này của hôm nay đã khác.

Bắc Minh Quân nắm chặt tay ông cụ Bắc Minh, mỗi một biểu hiện, mỗi một câu chữ, cô đều nhớ rất rõ ràng!

Nước mắt một khi đã trào ra thì dù có thế nào cũng không thể dừng lại.

Hơn nữa, cô đang phải đối mặt với một phiên bản thu nhỏ trông giống hệt Bắc Minh Quân.

“Mẹ…” Giọng nói của Trình Trình hơi run run. Sao cậu có thể không hiểu được cảm nhận của mẹ cậu chứ?

Trong cuộc đời hơn bảy năm của cậu, hai chữ “chờ đợi” dường như đã trở thành định mệnh của cậu…

Trước năm tuổi, cậu chờ đợi ba cậu sẽ nhìn đến mình, chờ mẹ sẽ đáp xuống bên cạnh mình như một thiên thần.

Sau năm tuổi, ba cậu thực sự bắt đầu để ý đến cậu, mẹ cậu cũng bay đến bên cậu như một thiên thần. Lúc đó cậu nghĩ cuộc đời mình ngập tràn hy vọng nhưng cuối cùng mọi thứ lại quay về vẻ đau buồn thuở ban đầu. Cuối cùng mẹ cậu vẫn ra đi. Bây giờ… cậu chỉ có một người anh em sinh đôi ngây thơ, không lo không nghĩ.

Trước bảy tuổi trước, cậu lại bắt đầu mỏi mòn chờ đợi, chờ đợi mẹ cậu trở về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 215

Sau bảy tuổi, cuối cùng mẹ cậu cũng trở về, cậu lại bắt đầu chờ đợi. Chờ đợi một ngày nào đó, ba cậu sẽ kết hôn với mẹ cậu, và gia đình cậu sẽ ở bên nhau, bảo vệ lẫn nhau …

Nhưng sự thật đã nhiều lần chứng minh cho cậu thấy, thế giới người lớn không phải là thứ mà cậu có thể đoán trước hoặc kiểm soát được.

Đến lúc này cậu mới dần hiểu rằng chờ đợi đã trở thành một định mệnh không thể thay đổi trong cuộc đời cậu.

“Mẹ…” Trình Trình run rẩy gọi, sau đó giơ bàn tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Cố Tịch Dao: “Cô giáo nói đứa bé mạnh mẽ, kiên cường sẽ không khóc…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.