Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1102



Chương 1102

Bắc Minh Quân chỉ dùng mười phút để lái xe tới đây.

Điều này khiến cô mơ hồ cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Anh mà còn tiếp tục giám sát cô như thế thì cô làm gì còn bí mật gì có thể nói trước mặt anh nữa?

Huống hồ là bí mật về Cửu Cửu?

“Bố!” Trình Trình ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Đôi mắt ẩn sau cặp kính đen của Bắc Minh Quân liếc qua hai mẹ con đang ngồi trên băng ghế dài: “Lên xe.”

“…” Cố Tịch Dao nhíu mày, cố ý lề mề.

“Mẹ…” Trình Trình lay lay tay mẹ, nhỏ giọng nói: “Ở đây không cho đỗ xe đâu.”

Cố Tịch Dao nhìn con trai, cuối cùng cô vẫn phải chịu thua trước ánh mắt mong chờ của cậu bé, trước mặt con trai, cô tạm thời bỏ qua chuyện anh giám sát cô vậy!

Sau khi lên xe, cô cẩn thận thắt dây an toàn trên ghế trẻ em cho Trình Trình.

Bắc Minh Quân liếc nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, anh không hỏi gì, chỉ trực tiếp khởi động xe, từ từ lăn bánh.

Bầu không khí trong xe bỗng nhiên im lặng một cách kỳ lạ.

“…” Bắc Minh Quân lặng lẽ lái xe.

“…” Cố Tịch Dao thì ngồi yên lặng ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, tay vẫn ôm chặt lấy Trình Trình.

“…” Trình Trình vốn dĩ đã là đứa trẻ ngoan ngoãn ít nói, mặc dù không lên tiếng, nhưng tầm mắt của cậu bé luôn không ngừng nhìn về phía bố mẹ…

Tham Khảo Thêm:  Chương 83: 83: Thích Đến Phiền Phức 1

Mọi người đều ngầm hiểu ý nhau mà không lên tiếng.

Hoặc là đều đang cho rằng Bắc Minh Quân sẽ đưa bọn họ về nhà.

Đối với Trình Trình mà nói, bất luận là nơi nào, chỉ cần có bố mẹ thì nơi đó chính là thiên đường.

Còn đối với Cố Tịch Dao, bất luận là nơi nào, chỉ cần có Bắc Minh Quân thì nơi đó chính là xiềng xích của trái tím.

Đến khi xe sắp sửa đi vào đường cao tốc.

Đôi lông mày của Cố Tịch Dao càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng cô cũng không chịu nổi mà lên tiếng phá vỡ sự im lặng…

“Chúng ta đang ra khỏi thành phố à? Thế còn Dương Dương thì sao?” Cô vẫn nghĩ là họ đang về nhà chứ.

Bắc Minh Quân tạm ngừng rồi nói, “Hình Uy sẽ đến trường đón thằng bé qua đây.”

“……”

Cố Tịch Dao không hỏi gì thêm nữa.

Đôi mắt sáng trong của Trình Trình phản chiếu một chút ấm áp.

Xem ra, bố muốn cả gia đình được đoàn tụ sum họp đây mà.

Nhưng không ngờ, khi vừa tiến vào trạm thu phí cao tốc, điện thoại lại rung lên.

Tiếng chuông reo có vẻ rất gấp gáp.

“Alo…”

Cố Tịch Dao liếc nhìn chiếc tai nghe bluetooth của Bắc Minh Quân, chỉ nghe thấy anh nói: “Em ở đâu, anh cho người đến đón em… Bây giờ anh không có thời gian…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.