Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1129



Chương 1129

Cô Phương nói đến đây, trong mắt thấp thoáng ánh nước.

Trái tim của Cố Tịch Dao khẽ rung lên, cô biết cô Phương đang nói chuyện khi còn bé của Bắc Minh Quân, cô chỉ là không ngờ-

Tuổi thơ của Bắc Minh Quân lại giống như Trình Trình, thông minh, yên tĩnh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

cô Phương khẽ thở dài, tiếp tục nói-

“Thằng bé thật sự rất dụng tâm, học lễ nghi, học kiến thức, học tất cả những thứ mọi người thích. Cho dù không ngủ không nghỉ, cho dù cảm sinh bệnh, nó của lúc nhỏ tưởng chỉ cần bản thân trở nên tốt hơn, ngoan hơn, nghe lời hơn, thậm chí ưu tú hơn, tóm lại có một ngày, mẹ của nó sẽ chấp nhận nó, ba của nó cũng sẽ chú ý đến nó… Cho nên, nó sau này thật sự trở nên ưu tú rồi, hơn nữa rất ưu tú. Nó cũng học được rất nhiều thứ, lại không học được cách mỉm cười đơn thuần vui vẻ…”

Ngón tay của Cố Tịch Dao run rẩy.

Bị một cỗ ưu thương vô hình bao phủ tâm linh.

Cô biết Bắc Minh Quân hận mẹ của mình, cũng biết người ba của Bắc Minh Quân yêu sâu sắc là phu nhân đầu của mình, mẹ của Bắc Minh Triều Lâm, bà nội của Khởi Hiên.

Cho nên ông cụ Bắc Minh yêu thương Bắc Minh Triều Lâm cũng là điều dễ hiểu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 226

Chỉ là cô không biết, thì ra Bắc Minh Quân, tuổi thơ trước kia vậy mà đã từng yêu ba mẹ của mình như vậy.

Nếu ban đầu không có yêu sâu sắc, thì không có thống hận như hiện nay?

“Cô biết, đứa trẻ đó cứ như thế, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện… cuối cùng có một ngày, thật sự xảy ra chuyện rồi.” cô Phương mỉm cười thê lương: “Thằng bé xảy ra chuyện lớn…”

Trái tim của Cố Tịch Dao đập mạnh: “Anh ấy làm sao?”

cô Phương ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời tối đen-

“Đột nhiên có một ngày, nó hùng hục chạy đến chỗ cô… phải, chính là nơi này, vùng thôn quê này, năm đó nơi này còn lạc hậu, con người thưa thớt… nó bất ngờ như vậy mà xông đến, cả người đều là máu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ hơn ma… nó lúc đó mới 7-8 tuổi, cô trước giờ chưa từng thấy một đứa trẻ, sẽ có bộ dạng âm trầm khủng bố như vậy…”

Trong đầu của cô Phương xuất hiện cảnh tượng năm đó, mãi đến bây giờ vẫn còn thảng thốt: “Cô nhớ, lồng ngực của nó đều là máu, từ trong ra ngoài nhuốm đỏ quần áo… nhưng nó không có rơi một giọt nước mắt…”

cô Phương nghẹn nghèo: “Cô lúc đó nhìn thấy nó, thật sự tưởng rằng nó sắp chết rồi! Nhưng lại không ngờ, nó cắn răng, đứng vững trước mặt cô, khàn khàn giọng gọi một tiếng ‘cô’, sau đó ngã xuống… cứ như thế mà ngã xuống bên cạnh chân của cô, dường như không còn hơi thở… chảy rất nhiều máu, rất nhiều máu… Cô bị dọa sợ, thật sự bị dọa…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 147: Xuất chinh kỷ sự

Cố Tịch Dao nghe đến đây, trái tim cũng hoảng theo.

Một đứa trẻ cả người đều máu, loại tình trạng thê thảm đó nghĩ thôi cũng biết.

“Anh ấy đã xảy ra chuyện gì sao?” Cố Tịch Dao không biết khi mình hỏi câu này, giọng nói cũng hơi run rẩy.

“Phải…” cô Phương gật đầu: “Lồng ngực của nó bị dao nhọn đâm vào. Suýt nữa xuyên qua phổi! Nó tỉnh lại trong bệnh viện, ngay cả vết thương cũng không hợp lại được, bất chấp xông đến chỗ cô…”

Cố Tịch Dao hít một ngụm khí lạnh!

Trong đầu vụt qua những mảnh vỡ đó, cũng lập tức liên kết thành một đoạn hoàn chỉnh.

Cô nhớ khi ở Sabah, Bắc Minh Quân đã từng oán trách Dư Như Khiết, là kẻ máu lạnh tận tay giết con mình!

Cố Tịch Dao giờ mới hiểu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.