Chín giờ rưỡi tối, đa số sinh viên còn chưa ngủ. Nhưng Lâm Thiển uống không giỏi đã ngủ say.
Ký túc xá của bọn Lâm Thiển có bốn người, Lý Mộc Tử và nữ sinh còn lại còn chưa trở lại.
Nhìn Lâm Thiển nằm trên giường ngủ say, Đới Tư không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lại mệt mỏi tháo kính xuống để qua một bên.
Lúc cô ấy chuẩn bị rửa mặt thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã ngất xỉu. Đợi đến khi cô ấy tỉnh lại thì đã xuất hiện trên sân thượng ký túc xá.
Đới Tư thầm hoảng hốt, đang muốn đứng lên thì bên tai lại đột nhiên truyền tới một tiếng nói lạnh nhạt: “Tỉnh rồi?”
Đới Tư vội đứng lên, lúc này mới phát hiện Lâm Vũ đang đứng sau lưng mình.
Đới Tư giật mình, lắp bắp hỏi: “Anh Lâm, anh… Sao anh lại ở đây? Em… Em làm sao…”
“Tại sao tôi ở đây, chẳng lẽ cô không rõ à?” Ánh mắt của Lâm Vũ rất sắc bén: “Nói đi, ai phái cô tiếp cận em gái tôi?”
“A?” Trên mặt Đới Tư đầy bối rối, tránh né ánh mắt của Lâm Vũ: “Em… Em không biết anh đang nói gì
Lâm Vũ cười ha ha: “Trình độ nghiệp vụ của cô còn cần nâng cao!” Nói đến đây, Lâm Vũ cảm thấy thật câm nín.
Vậy mà Lâm Thiển còn bảo mình đừng để lộ thân phận trước mặt Đới Tư, lại không biết cô ấy đã sớm biết thân phận của mình.
Nếu không phải sợ cô ấy khổ sở thì hắn cần gì diễn chung lâu như vậy.
“Em thật sự không hiểu ý của anh.” Trên mặt Đới Tư đầy mờ mịt, trông hết sức Vô tội.
Cô ấy hốt hoảng đan chéo đôi tay lại với nhau, cứ như không biết làm sao bỏ.
tay xuống vậy.
“Tôi dạy cho cô một bài học!” Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Thứ nhất, cô luôn nâng kính mắt, hiển nhiên trước kia cô cũng không quen đeo kính, mà vừa rồi tôi
đã kiểm tra kính của cô, phát hiện đó chỉ là kính không độ.
“Thứ hai, cô giả vờ câu nệ trước mặt tôi quá giả, không lúc nào là cô không cố gắng giả vờ câu nệ như lần đầu tiên nhìn thấy người xa lạ!”
“Thứ ba, con mắt của cô sẽ cố ý vô tình để ý tình hình xung quanh, hiển nhiên là trải qua huấn luyện thành thói quen.”
“Thứ tư, khi đi đường cô sẽ bất giác đi đến bên tay phải người khác, dùng thân thể người khác ngăn cản điểm yếu hại của mình, đây cũng là thói quen được huấn luyện ra.”
“Thứ năm…”
Đang lúc Lâm Vũ phân tích luyên thuyên không dứtt, Đới Tư đột nhiên cười khổ.
“Đừng nói nữa.” “Thừa nhận rồi?” Lâm Vũ cười hỏi. Đới Tư nhẹ nhàng gật đầu, tự giễu nói: “Tôi vốn cho là mình che giấu rất hoàn
mỹ, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã bị anh nhìn ra nhiều sơ hở đến thết Mục Bắc Vương quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Giờ phút này trong lòng Đới Tư không có sợ hãi, chỉ có kinh ngạc.
Mục Bắc Vương đã nhìn ra thân phận của cô ấy thì cô ấy sợ hãi đến mấy cũng vô dụng.
Cô ấy chỉ không nghĩ tới nguy trang mà mình tự cho là hoàn mỹ lại có trăm ngàn chỗ hở trước mặt hắn.
Nếu cô ấy không ngăn hắn lại thì có lẽ hắn có thể nói hơn mười sơ hở.
“Nếu đã thừa nhận thì nói đi.” Lâm Vũ nhìn chăm chú vào cô ấy: “Cô là người bạn đầu tiên của Lâm Thiển, mặc dù cô chỉ giả vờ thôi, nhưng tôi không muốn Lâm Thiển mấy đi người bạn đầu tiên nhanh như vậy, cho nên không cần biết cô do ai phái tới, tôi cũng không giết cô.”
“Vậy tôi thật sự phải cám ơn Mục Bắc Vương.”
Đới Tư cười khổ rồi dứt khoát nói: “Chắc Mục Bắc Vương quen biết Diêm Thiền?”
Diêm Thiền?
Khi tiếng nói của Đới Tư vừa dứt, Lâm Vũ lập tức cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu nhói nhói.
€ó ba người có thể làm hắn đau đầu.
Đứng đầu không ai khác ngoài Ninh Loạn.
Thứ hai chính là Diêm Thiền.
Diêm Thiền là hòn ngọc quý trên tay Điện chủ Diêm La điện – Diêm Sùng.