Trong ký túc xá, không hề có cảnh đánh đập như cô tưởng tượng, cũng không có ai bị thương. Ngược lại, bốn người trong ký túc xá nhìn với ánh mắt đầy khó hiểu khi cô xông vào.
Bốn người đang ngồi trên ghế, trước mặt có một chiếc máy tính, dù họ quay lại nhìn nhưng một tay vẫn đặt trên bàn phím máy tính, tay còn lại vẫn đặt trên chuột.
“Chị dâu!” Sau khi sửng sốt một hồi, Lâm Thiển mới định thần lại và đứng dậy kêu lên.
Lúc này Lâm Vũ cũng ởi tới cửa. “Anh!”
Nhìn thấy hắn, Lâm Thiển thậm chí còn vui hơn, cô ấy chạy đến và ôm lấy hắn, leo lên trên người Lâm Vũ như một con gấu túi.
Có điều, sự ấm áp giữa hai anh em không kéo dài được ba giây, Lâm Thiển dường như chợt nhớ ra điều gì đó, hoảng sợ hét lên, vội vàng buông Lâm Vũ ra, quay người chạy về phía máy tính.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trên máy tính, Lâm Thiển lập tức mím môi, vẻ mặt thất vọng nhìn ba người bạn học: “Tớ chết rồi…”
“AI Tớ cũng chết rồi!”
“Toang rồi, tớ cũng chết chắc rồi…” Khi Lâm Thiển vừa dứt lời, những nữ sinh kia mới định thần lại.
Họ nhìn vào máy tính của mình, vẻ mặt đều vô cùng thất vọng.
Lúc này Thẩm Khanh Nguyệt mới chú ý tới màn hình máy tính của bọn họ đã chuyển sang màu xám. Vừa rồi bọn họ hò hét kích động như vậy, là… đang chơi game?
Vẻ mặt cô ngạc nhiên, nhất thời dở khóc dở cười. Ồn ào một hồi, cô còn tưởng là bạo lực học đường, hóa ra lại là chơi game? Uổng công cô lo lắng đến
mức muốn rớt tim ra ngoài!
Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hắn.
Chắc chắn là hắn biết bọn họ đang chơi game, nếu không hắn nhất định sẽ xông lên trước mình!
Đáng ghét, hắn lại không nói với cô, khiến cô rơi vào tình huống xấu hổ. “Anh muốn ngăn cản em nhưng không kịp.” Lâm Vũ vô tội nói.
“Quỷ mới tin anh!” Cô lườm anh một cái, chợt hiểu ra: “Đây không phải là chuyện anh nói đó chứ?”
Lâm Thiển không vui là vì chơi game? Lâm Vũ gật đầu cười, kéo cô vào ký túc xá.
Suy đoán trong lòng đã được xác nhận, Thẩm Khanh Nguyệt nhất thời không biết phải nói gì.
“Anh!” Lâm Thiển quay đầu lại, buồn bã nhìn Lâm Vũ và bĩu môi: “Sao anh đến
mà không trước với em?”
“Trách anh đã làm em chết à?” Lâm Vũ mỉm cười, bước tới và gõ nhẹ vào đầu Lâm Thiển với vẻ mặt nuông chiều.
“Ai ya, em không trách anh.” Lâm Thiển xoa đầu, đáng thương nói: “Em chỉ tức giận, bọn em lại bị đám khốn nạn đó giết chết.”