Xế chiều, Chủ nhiệm Lý đúng giờ đến phòng khám, lúc này Giang Nguyên mới nhớ ra hình như hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, lúc đó hắn đồng ý nói ba ngày sau khám lại cho La tỉnh trưởng, xem ra hôm nay lại phải đi rồi.
Nhìn Giang Nguyên, Chủ nhiệm Lý tương đối khách sáo, thấy Hồ lão y sư vẫn đang khám bệnh, Chủ nhiệm Lý liền cười nói với Giang Nguyên:
– Thầy thuốc Giang… Hôm qua Dĩ Kỳ không gây phiền phức gì cho anh chứ!
Giang Nguyên cười cười nói: – Không sao… La thiếu rất chú ý đến chừng mực…
Nghe thấy lời nói tùy ý của Giang Nguyên, Chủ nhiệm Lý mới yên tâm, nghe nói La Dĩ Kỳ chẳng phải là người thoải mái gì, ngoài việc anh ta mượn danh ba gã ta trấn áp được gã ta vài phần ra, những người khác nếu chọc. vào gã ta thì đêu không phải chuyện dễ dàng gì.
Anh ta không muốn Giang Nguyên và La Dĩ Kỳ có chuyện gì, càng không muốn Giang Nguyên vì chuyện này mà có ý kiến gì với La tỉnh trưởng thì càng không ổn.
Đợi Hồ lão y sư khám bệnh xong, ba người lại đi về phía đại viện của tỉnh…
– Ha ha… Hồ lão, thầy thuốc Giang đến rồi à… Nào. nào, mời ngồi, mời ngồi…
Hôm nay là thứ bảy, La tỉnh trưởng ở nhà, thấy Hồ lão y sư và Giang Nguyên tiến vào, nhiệt tình khách sáo. đứng dậy, cười nói.
~ Tỉnh thân của chủ tịch tỉnh không tồi mà, xem gia phương thuốc Giang Nguyên kê cho ngài rất có hiệu quả…
Hồ lão y sư vui vẻ vuốt râu cười nói.
– Ha ha… đúng vậy, may có thầy thuốc Giang cho tôi thêm chút thuốc an thần, thuốc ngủ… Hai ngày nay buổi tối đều ngủ rất ngon… Ban ngày tinh thân đương nhiên tốt hơn vài phần!
La tỉnh trưởng vui mừng gật đầu nói.
– Ừừ… Ngủ ngon thì tinh thần mới tốt…
Hồ lão y sư ha ha cười nói:
~ Nào… Tỉnh trưởng, tôi bắt mạch cho ngài xem…
Có Hồ lão y sư ở đây nên hiển nhiên Giang Nguyên không cần mất công nữa, tùy ý bưng cốc trà uống mấy ngụm.
Hồ lão y sư ở đây bắt mạch, mà lúc này trên lầu bỗng có một người “quẹt quẹt” đi xuống.
Giang Nguyên bưng cốc trà, tùy ý ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đi từ trên lầu xuống khẽ sửng sốt, sau đó cười một cách tùy ý.
Chủ nhiệm Lý ở bên cạnh nhìn La Dĩ Kỳ đang đứng ở cầu thang, trong lòng cười khổ một tiếng, sau đó cười nói:
– Dĩ Kỳ à… Cậu định ra ngoài à!
– A… Đúng vậy, anh Lý… em định ra ngoài một chuyết
La Dĩ Kỳ vẻ mặt có chút khó coi cười cười nói. – Lại định chạy đi đâu thế?
Lúc này La tỉnh trưởng vẻ mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
– Suốt ngày chỉ biết chạy khắp nơi, chẳng thấy làm chuyện có ích bao giờ…
Bị mắng trước mặt người ngoài như vậy, La Dĩ Kỳ có chút mất mặt nhưng gã ta sợ nhất là ông bô nhà mình, lập tức đành phải nói:
~ Hôm nay dì Trương bảo con đến nhà dì ấy ăn cơm…
~ Dì Trương?
Lúc này Hồ lão y sư đã bắt mạch xong cho Chủ tịch tỉnh La, đang kê thuốc. La tỉnh trưởng đứng dậy nhìn La
Dĩ Kỳ một cái, sau đó nói:
– Vậy con đi đi… Nhớ đi sớm về sớm, đừng ở ngoài làm loạn cùng đám người kia!
– Con biết rồi…
Nghe thấy câu này, cuối cùng La Dĩ Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Lúc này La tỉnh trưởng lại nhìn về phía Giang Nguyên cười nói:
~ Thầy thuốc Giang… Eo tôi ổn hơn nhiều rồi, hôm nay phiền anh mát xa giúp tôi một lát!
– Được… nhìn tình hình của tỉnh trưởng thì chắc mát xa thêm vài lần là khỏi…
Giang Nguyên cười đáp.
Mà lúc này, La Dĩ Kỳ vừa đi ra ngoài cửa, nghe thấy lời nói khách sáo như vậy của ông bô nhà mình, chân chợt ngừng bước. Trong lòng gã bỗng thấy tức giận và bất đắc dĩ nhưng cũng cảm thấy may mắn vì sự sáng suốt của mình hôm qua.
Ông bô nhà gã rất ít thân cận với người khác như vậy, nhưng lại khách sáo với tên thầy thuốc còn trẻ này, xem ra hôm qua tiểu tử này không phải phô trương thanh thế gì.
Nghĩ đến đây, La Dĩ Kỳ lại có chút buồn bực, lần này thật đúng là bị đánh rơi răng nuốt cả vào bụng. Tiểu tử này thật sự thân với ông bô nhà gã như vậy, cơn giận này gã thật không thể phát tiết rồi.
La Dĩ Kỳ quay đầu nhìn phòng khách, thấy ông bô nhà mình vẻ mặt tươi cười cùng tên thầy thuốc trẻ tuổi họ Giang đi vào bên trong, đành thở dài, tạm thời chèn ép ý niệm trong đầu xuống.
Sau khi Giang Nguyên lại mát xa cho La tỉnh trưởng xong, Hồ lão y sư sớm đã kê xong đơn thuốc, giao cho. Chủ nhiệm Lý, dưới sự đưa tiễn của La tỉnh trưởng, hai người lại ngồi lên xe quay về phòng khám.
Chủ nhiệm Lý đứng phía sau, nhớ đến vẻ mặt tối tăm của La Dĩ Kỳ khi nhìn thấy Giang Nguyên, trong lòng lại thầm thở dài. Có điều anh ta không nói chuyện này với La tỉnh trưởng, dù sao thì bây giờ chuyện nhỏ như vậy chỉ cần La Dĩ Kỳ không thật sự nổi điên thì chắc sẽ không cố ý đi gây phiền phức cho Giang Nguyên.
Đương nhiên La Dĩ Kỳ không gây phiền phức cho Giang Nguyên nhưng lại có người khác bắt đầu chuẩn bị nhằm vào Giang Nguyên.