Cuối cùng Giang Nguyên cũng không nói gì nữa, biến thành… mang vợ về cho ông cụ xem xem, cũng tránh để ông ấy bận lòng… ôi…
Nhìn Giang Nguyên ngã xuống ghế, nhắm mắt, dáng vẻ hữu khí vô lực, trong mắt Tuyên Tử Nguyệt lướt qua ý cười đắc ý, sau đó nói:
– Anh sao vậy? Tôi đường xá xa xôi không ngại cực. khổ đưa anh về, sao anh lại có dáng vẻ chịu thiệt thòi lớn như vậy?
~ Cô nói xem… Bỗng nhiên tôi đưa một cô gái về nhà, còn là cô gái có tiền như vậy… Người ta còn tưởng tôi biến thành kẻ bám váy đàn bà rồi…
Giang Nguyên hữu khí vô lực nói.
– Ừm… có lý…
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười gật đầu nói:
– Không sao…bám váy thì bám váy… Dù sao anh cũng có tố chất này…
– Hửm?
Giang Nguyên nghiêng đầu híp mắt nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó nói:
– Ý cô là cô thấy tôi nhìn rất đẹp trai đúng không!
Nghe thấy lời nói mặt dày này, Tuyên Tử Nguyệt liếc nhìn Giang Nguyên một cái, nói:
~ Tôi phát hiện da mặt anh rất dày…
– Đương nhiên…
Giang Nguyên cười hì hì, sau đó ngồi dậy, nhìn Tuyên Tử Nguyệt không ấm không nóng cầm vô lăng, định tốc độ 100 mã thì bỗng cảm thấy hơi ngứa tay.
~ Nào… để tôi thử xem, lâu lắm rồi tôi không lái xe…
Giang Nguyên chờ mong nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.
~ Được…
Tuyên Tử Nguyệt không có chút ý kiến nào, đây vốn cũng là… Một người đàn ông cao lớn ngồi ngay bên cạnh còn để con gái người ta lái xe thì đúng là…
Tuyên Tử Nguyệt dừng xe ở bên đường, sau đó đổi lại là Giang Nguyên lái xe. Nhìn dáng vẻ khởi động xe thuần thục của Giang Nguyên, sau đó chân hắn đạp. mạnh chân ga một cái, xe lao đi, Tuyên Tử Nguyệt vội thắt dây an toàn, hừ một tiếng nói:
~ Nhìn anh bình thường lịch sự là vậy mà lái xe cũng thật dã man… Ấy… chậm chút, một trăm ba mươi rồi, vượt quá tốc độ rồi…
– Oh? Có sao?
Giang Nguyên nhún vai, hừ một tiếng nói:
– Mới như vậy đã vượt quá tốc độ rồi sao?
~ Khi thi bằng lái anh không học à? Tốc độ lái tối đa ở đường cao tốc là một trăm hai mươi… đương nhiên vượt quá tốc độ rồi…
Tuyên Tử Nguyệt không còn gì để nói nói.
– Bằng lái?
Giang Nguyên chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó hồ nghi nói:
– Thứ này phải thi sao?
– Hả? Anh chưa thi à? Không phải anh không có giấy tờ đấy chứ?
Nghe thấy giọng nói kinh ngạc nghỉ ngờ của Tuyên
Tử Nguyệt, Giang Nguyên nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
~ Trước đây tôi từng lấy bằng lái, nhưng đó là người †a trực tiếp đưa cho tôi… À… Đúng rồi, bây giờ không có nữa!
Nghe thấy câu này, Tuyên Tử Nguyệt vội thắt chặt dây an toàn, sau đó bất đắc dĩ nhìn Giang Nguyên nói:
– Được rồi… được rồi trước… Đến nơi thì gọi tôi…
Anh lái đi… Tôi ngủ một lát
Giang Nguyên quay đầu liếc nhìn, không ngờ Tuyên Tử Nguyệt nhắm mắt ngủ thật, Giang Nguyên không khỏi nhún vai. Cô nàng này biết hắn không có bằng lái mà còn dám ngủ, đúng là không biết sợ là gì…
Hai người trực tiếp lái xe đi, hơn nữa tốc độ lái xe của Giang Nguyên lại nhanh nên chỉ hơn một tiếng sau đã xuống đường cao tốc, xuyên qua huyện Lưu Hà, đi về phía thôn Lâm Đàm…
Không lâu sau, xe lái vào thôn Lâm Đàm, xe của Giang Nguyên chậm rãi dừng trước điểm đại lý điện thoại của thôn Lâm Đàm.
Xe dừng lại, Tuyên Tử Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn xung quanh sau đó nghi hoặc nhìn Giang Nguyên nói:
– Sao vậy? Đến rồi à?
Giang Nguyên cười lắc đầu nói:
– Chưa… Tôi vào đây làm thủ tục… lắp điện thoại cho. ở nhàt
– Hửm? Chẳng lẽ nhà anh không dùng điện thoại di động à? Còn lắp điện thoại làm gì?
Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.
– Chỗ chúng tôi không có tín hiệu… Giang Nguyên khẽ cười nói.
– Chờ tôi một lát, xong ngay thôi!
– Không có tín hiệu?
Tuyên Tử Nguyệt ngây ngẩn lẩm bẩm, sau đó bật cười:
~- Không có tín hiệu là tốt nhất!
Giang Nguyên nộp đa phần số tiền trên người mới coi như làm xong thủ tục, nhân viên của điểm đại lý đồng ý ngày mai phái người vào thôn lắp điện thoại.
Nhận được câu trả lời chắc chắn xong, Giang. Nguyên tiện thể lưu số điện thoại vào điện thoại di động rồi mới hài lòng lên xe, sau đó lái xe chuyển qua đầu cầu, đi vê phía thôn.
Xe đi về phía trước được một đoạn, sau khi Giang Nguyên rẽ vào một con đường nhỏ giữa núi, Tuyên Tử Nguyệt nhìn cây cối và sườn núi hai bên, trên mặt bắt đầu lộ ra một tia hưng phấn.
~ Nơi này tuyệt quá… Không khí trong lành…
Tuyên Tử Nguyệt mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu, sảng khoái nói.
– Đợi lát nữa đi vào thôn cô mới biết như thế nào mới gọi là không khí trong lành…
Nhìn dáng vẻ say mê của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên khế cười gật đầu nói:
– Thôn chúng tôi có thể nói là bồng lai tiên cảnh, hoàn toàn khác với trong thành phố…
– Như thế liệu có không thuận tiện không?
Tuyên Tử Nguyệt có chút tò mò nhìn Giang Nguyên nói.
– Có một chút nhưng người trong thôn ngoài một số người trẻ tuổi ra thì không ai muốn chuyển ra ngoài cả… Cô đi rồi sẽ biết…
Nhắc đến thôn nhà mình, lúc này trong mắt Giang Nguyên cũng lướt qua một tia hoài niệm. Từ khi hắn còn bé, kể từ lúc bắt đầu nhớ được thì hắn đã luôn ở trong thôn, làm bạn với dòng nước bên cầu, làm bạn với núi non xanh biếc, làm bạn với những ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp như mênh mông vô tận…
Cùng với sự hoài niệm của Giang Nguyên, xe chậm rãi đi vào cổng thôn, đi qua cây đại thụ ở cổng…