– Lên núi? Để làm gì?
Ông cụ vừa thu dọn bát đũa vừa nhìn Giang Nguyên nói.
Giang Nguyên bất đắc dĩ cười nói:
~ Con ở phòng khám dùng mất Lão sâm hơn ba mươi năm của sư phụ, cũng không tiện bảo người ta đưa tiền nên con định đi tìm một cây cho sư phụ…
– Sâm hơn ba mươi năm?
Ông cụ nhíu nhíu mày, sau đó nói:
– Chuyện này không dễ đâu, trừ cây sâm bốn mươi năm lần trước con tìm được ra, thôn chúng ta mấy năm rồi chưa từng thấy cây sâm nào trên ba mươi năm!
– Không sao ạ… Con cứ tìm mấy ngày xem sao, nếu không tìm được thì thôi ạ…
Giang Nguyên cười nói:
– Ông nội, ông cũng phải tin vào bản lĩnh của con mới được!
– Được… Ông nội tin con là được chứ gì! – Vậy Tử Nguyệt cũng không đi chứ…
Ông cụ đột nhiên nhìn Tuyên Tử Nguyệt, mỉm cười nói.
– Đúng ạ… Ông Giang, cháu đặc biệt cùng Giang Nguyên đến đây để thả lỏng bản thân… Cháu ở trường mãi chán rồi, cũng muốn ở đây quấy rầy vài ngày…
Tuyên Tử Nguyệt cười ngọt ngào nói.
– Ừ… Thế thì tốt, ta dọn dẹp phòng cho cháu, thay gối mới… Đảm bảo cháu sẽ ngủ rất thoải mái…
Ông cụ rất tinh mắt, vừa nhìn là biết vị Tuyên tiểu thư trước mặt này hình như có quan hệ không tồi với cháu nhà mình nhưng vẫn chưa đến mức độ đó.
Vậy nên dù ông cụ cảm thấy hơi quái dị nhưng vẫn cười sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, bạn của cháu mình, hơn nữa còn là lần đầu tiên đưa một cô gái xinh đẹp về, cũng phải để lại ấn tượng tốt cho người ta.
– Cháu cảm ơn ông Giang…
Tuyên Tử Nguyệt luôn bày tỏ sự cảm tạ và gần gũi của mình rất đúng mực, khiến Giang Nguyên hận đến ngứa cả răng. Khi ở trước mặt hắn, chưa bao giờ thấy cô nàng này đối xử với người khác tốt như vậy.
– Lát nữa tôi lên núi… Cô đi cùng tôi hay ở đây…
Giang Nguyên đứng dậy vươn vai, nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.
Tuyên Tử Nguyệt nghĩ một lát rồi cười nói:
– Đương nhiên là cùng anh lên núi rồi…
– Được… Nhưng cô phải thay quần áo di…
Giang Nguyên nhìn nhìn chiếc váy dài của Tuyên Tử Nguyệt, sau đó lại nhìn nhìn đôi giày, ừm, là một đôi giày vải màu trắng, bẩn mất thì hơi tiếc…
– Được… Tôi cố ý mang theo rồi…
Tuyên Tử Nguyệt cười nói.
– Đi… Dẫn tôi đi thay quần áo!
Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:
~ Đi thôi, nhưng phòng của cô ông cụ nhà tôi còn đang dọn dẹp. Cô đến phòng của tôi trước đi!
Đợi Tuyên Tử Nguyệt thay quần áo đi ra.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt mặc một chiếc quần bò, cộng thêm một chiếc áo khoác mỏng và đôi giày chơi bóng, lúc này Giang Nguyên cũng phục rồi, cô nàng này mang đầy đủ thật đấy.
– Giang Nguyên… Con đưa Tử Nguyệt lên núi phải cẩn thận đấy, con gái nhà người ta không thể so được với con…
Ông cụ ở phía sau đuổi phía sau dặn dò.
– Con biết rồi, ông nội…
Giang Nguyên vừa đáp lời, vừa bất đắc dĩ thầm nghĩ:
– Cô nàng cường hãn như Tuyên Tử Nguyệt còn cần mình chăm sóc sao? Ôi… ông nội ông nhìn nhầm rồi!
Tuyên Tử Nguyệt cả đường đi theo Giang Nguyên lên núi từ phía sau, cô nàng vừa đi vừa có vẻ rất tùy ý hỏi:
– Giang Nguyên, tôi nhìn thấy trong nhà chính nhà anh có thờ thần phật, hình như không phải là tượng bình thường.
– À… Đấy là thờ Tổ sư gia nhà tôi…
Giang Nguyên tùy ý cười nói:
– Nhà tôi là trung y tổ truyền, không biết đã truyền bao nhiêu đời rồi, dù sao thì ông cụ nhà tôi cũng không nói chỉ tiết với tôi…
– Tổ sư gia? Truyền rất nhiều đời rồi?
Tuyên Tử Nguyệt sáng mắt lên, sau đó nói:
~ Nhà các anh… thật sự ngoài y thuật và Ngũ Cầm Hí đó ra thì không truyền lại thứ gì khác sao?