Giang Nguyên cười gật đầu nói:
– Sư phụ, con đã nói là con có thể tìm được mà người còn không tin… Bây giờ người tin rồi chứ!
– Ôi… Hơn ba mươi năm!
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Hồ lão y sư vẻ mặt cảm thán nhìn Lão sơn sâm trong tay, sau đó nhìn Giang Nguyên. Mặc dù trong lòng ông vẫn tràn ngập sự nghỉ hoặc nhưng không hỏi Giang Nguyên nữa. Tình hình bên Lưu Hà ông cũng biết, Lão sơn sâm không thể nào dễ tìm như vậy, càng không nói đến cây sâm hơn ba mươi năm này.
– Được, nếu con đã tìm được thì ta nhận, nhưng tiền vẫn tính cho con…
Hồ lão y sư cười nhìn Giang Nguyên nói:
– Con có thể tìm được cái này e là cũng không dễ dàng gì, ngày mai ta đưa tiền cho con!
– Sư phụ… Cây Lão sơn sâm kia là do con dùng, con nói rồi con tìm cây khác đưa cho người, người đừng tính toán rõ ràng với con như vậy…
Nghe thấy Hồ lão y sư định tính tiền đưa cho mình, Giang Nguyên có chút rối rắm.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Nguyên, Hồ lão y sư cũng cười gật đầu nói:
– Vậy được, vậy nói sau đi!
Nếu Giang Nguyên đã về rồi thì buổi chiều hẳn lại thay Hồ lão y sư đến Đại học Đông Bắc dạy lớp năm hai khoa Y học lâm sàng.
Các học trò khoa Y học lâm sàng này vì chuyện của mấy đàn anh năm bốn khoa Y học lâm sàng lần này nên càng gần gũi hơn với Giang Nguyên, vậy nên Giang Nguyên giảng bài càng thêm tùy ý và thoải mái hơn vài phần, những học sinh ngồi học cũng chăm chú hơn không ít.
Đợi khi Giang Nguyên dạy xong quay về phòng khám, Hồ lão y sư cầm một phong bì dày đưa cho hắn.
Nhìn phong bì Hồ lão y sư đưa cho, Giang Nguyên mở ra nhìn nhìn mà sửng sốt, sau đó vội đưa trả cho Hồ lão y sư, cười nói:
– Sư phụ, con đã bảo là không cần đưa tiền, cây sâm đó là con trả lại cho phòng khám!
Lúc này Hồ lão y sư liên tục khoát tay cười nói:
– Giang Nguyên, cây Lão sơn sâm đó của con ta nhận rồi, nhưng đây không phải tiền ta đưa cho con, là tiền thuốc người khác trả cho con!
– Người khác?
Giang Nguyên nghi hoặc nhìn phong bì trong tay, khó hiểu nhìn Hồ lão y sư nói.
Hồ lão y sư cười cười nói:
– Đúng… Chiều nay phu nhân của Cục trưởng Lý đến một chuyến, hỏi giá thuốc hôm đó con dùng, ta cũng có gì nói nấy nên Lý phu nhân bảo ta đưa tiền thuốc này cho con!
Nói tới đây, Hồ lão y sư cười nói:
– Nếu đã dùng thuốc rồi thì nhận tiền cũng là chuyện nên làm, tiền này con cứ cầm lấy đi… Chẳng lẽ còn muốn lão già ta nhận sao?
Nhìn phong bì dày cộp trong tay, Giang Nguyên cũng đành cười khổ, gật gật đầu, nhận phong bì này. Hắn cũng chẳng phải người có tiền gì, dù sao thì tiền này hắn cũng nên nhận, nếu người ta đã mang đến tận cửa thì không nhận cũng phí. Nếu trong tay không có tiền thì rất nhiều việc không làm được.
Trong tay giữ chút tiền, sau này có thể dùng vào rất nhiều việc, trong lòng cũng yên tâm hơn. Hơn nữa Lý Diệc Dương cũng chẳng phải người nghèo, giúp y việc lớn như vậy, nếu còn mất cả tiền thuốc thì chẳng phải chuyện có lời gì.
Thấy Giang Nguyên gật đầu rồi, Hồ lão y sư mới thấy vui mừng. Đương nhiên ông biết tình hình của tiểu đồ đệ này của mình, mặc dù có bản lĩnh nhưng quả thật chẳng có bao nhiêu tiền, nếu không một người trẻ tuổi đẹp trai thế nào sao có thể chỉ mặc quần áo hàng chợ, hơn nữa lúc đầu còn nghèo đến mức không mua nổi cả di động.
Tiền này đối với hắn mà nói rất có tác dụng, không như những người trẻ tuổi trong thành phố này.
Đến tối, Lý Diệc Dương lại gọi điện thoại đến, Giang Nguyên đã biết rõ tình hình, cười nhận điện thoại nói:
– Cục trưởng Lý, tôi đã nói là không cần đưa tiền rồi, sao anh còn bảo chị dâu mang đến thết
– Giang Nguyên, lời này của cậu khách sáo quá, nếu tôi không bảo chị dâu cậu đặc biệt đi hỏi Hồ lão y sư thì không biết thuốc của cậu lại đắt như vậy. Cậu giúp tôi việc lớn thế, sao có thể còn làm cậu mất tiền được, như thế trong lòng tôi càng thấy áy náy…
Lúc này Lý Diệc Dương cũng bắt đầu không khách sáo gọi thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang nữa mà gọi thẳng Giang Nguyên, như vậy càng gần gũi hơn. Y nói:
– Chuyện này cậu đừng nhắc đến nữa nhé, tôi gọi điện thoại cho cậu là để báo với cậu chuyện lần này…
– Mấy tên đó đều khai rồi, là một phó đội trưởng ở phía Hà Đông bảo chúng làm. Tôi đã cho người điều tra, chắc là Triệu Bân Quân của phân cục Lâm Phúc, Hà Đông. Nhưng chuyện này cũng không có chứng cứ gì, tạm thời không động vào ông ta được, có điều cậu cứ yên tâm, sau chuyện này ông ta chắc chắn không dám làm phiền cậu nữa đâu… Đợi sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ xử lý ông ta cho cậu xả cơn giận!
Lúc này Lý Diệc Dương ôm đồm rất nhiều việc, y biết rõ chuyện này chắc chắn sẽ khiến Giang Nguyên có chút không vui nên y nói như vậy để Giang Nguyên đừng quá buồn bực, dù sao thì chuyện này cũng là do y mà ra, Giang Nguyên chỉ bị liên lụy.
Nghe Lý Diệc Dương nói vậy, Giang Nguyên cười cười, dường như cũng không có ý kiến gì vậy, nói:
– Không sao, Cục trưởng Lý… Tôi hiểu, chỉ cần sau này không làm phiền tôi nữa là được, anh yên tâm…
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Lý Diệc Dương mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Y chỉ sợ Giang Nguyên không hài lòng, bây giờ Giang Nguyên bảo không sao thì đương nhiên là tốt nhất. Có điều y vẫn cam đoan lần nữa:
– Giang Nguyên, cậu yên tâm, mặc dù tạm thời không làm gì được tên Triệu Bân Quân này nhưng tôi nhất định sẽ không để ông ta sống yên ổn đâu!
Hàn huyên với Lý Diệc Dương vài câu xong, Giang Nguyên ngắt điện thoại, trên mặt lộ ra hàn ý lờ mờ. Hắn cũng hiểu Lý Diệc Dương, phân cục Lâm Phúc và phân cục Hà Tây đều cùng cấp bậc, Lý Diệc Dương tạm thời không thể tùy tiện làm gì Triệu Bân Quân, có điều cơn giận này Giang Nguyên sẽ không dễ dàng nuốt trôi.
Đối phương chọc đến tận đầu hắn rồi, còn khiến ông cụ lo lắng như vậy, nếu không thu chút lãi thì làm sao hắn thấy thoải mái được?
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên mỉm cười, đồng chí Cục trưởng Triệu… Gần đây ông đừng có ngủ ngon quá.
Hơn chín giờ, lúc này mọi người đều đã tan làm, Giang Nguyên dọn dẹp vệ sinh xong mới có thời gian lấy phong bì Lý Diệc Dương đưa đến ra đếm. Lý Diệc Dương không hề keo kiệt, đương nhiên Hồ lão y sư cũng nói sự thật, cây Lão sơn sâm ba mươi lăm ba mươi sáu năm này có thể bán được một hai vạn thật.
Vậy nên Giang Nguyên cũng thoải mái nhận hai vạn tệ trong phong bì, dù sao thì đối với Lý Diệc Dương mà nói đó cũng chỉ là chút tiền nhỏ. Sau khi tiện tay nhét phong bì vào túi, Giang Nguyên liền bước vào văn phòng của Hồ lão y sư, mở máy tính lên.
Muốn đối phó với Cục trưởng một phân cục cảnh sát không phải chuyện dễ dàng nhưng cũng không quá khó, phải xem chọn thủ đoạn gì rồi.
Rất nhanh Giang Nguyên liền lợi dụng phần mềm thường dùng, vòng qua mấy trăm vòng và bày ra không ít cạm bẫy, làm tốt công tác phòng hộ an toàn rồi bắt đầu xâm nhập kho dữ liệu.
Kho dữ liệu này không khó lắm, Giang Nguyên nhẹ nhàng gõ bàn phím, khống chế phần mềm từng bước đột nhập. Chỉ chưa đến mười phút hẳn đã tiến vào kho dữ liệu của hệ thống này, sau đó rất nhanh liền lấy ra được tài liệu liên quan đến vị Cục trưởng Triệu ở trong đó.
Triệu Bân Quân, nam… Hiện giữ chức Cục trưởng phân cục Lâm Phúc Cục cảnh sát thành phố Vân Giang tỉnh Sở Nam… Địa chỉ nơi ở: Phòng 1802 đơn nguyên 1, †òa 8 Thiên Nguyên Cảnh Uyển, số 98 đường Khai Phúc khu Lâm Phúc thành phố Vân Giang… Điện thoại:…, di động liên hệ: 139****138*****,
Nhìn những thông tin này, Giang Nguyên nhanh chóng chỗ tư liệu này, sau đó lưu lại xong liền xóa dấu vết mình đã xâm nhập, thoát ra khỏi kho dữ liệu.
Nhìn tư liệu về Triệu Bân Quân mà mình đã về màn hình, Giang Nguyên vuốt cằm suy nghĩ một lát. Ông ta không thể so với tên Chương Bá Vương kia, đây là nhân vật thực quyền của cơ quan bạo lực chính phủ, nếu muốn động vào ông ta thì không đơn giản như lần trước, đương nhiên… cũng không cần phiền phức như vậy, chỉ cần dạy một bài học là được.
Có điều muốn xác nhận vị trí cụ thể của đối phương thì cũng mất chút công sức, hai số điện thoại đều phải giám sát.