– Được.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó bước đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhìn Từ Thanh Linh đi lấy cơm, sau đó tùy ý nhìn quanh.
Cuộc sống như vậy, sau khi hắn tốt nghiệp trung học đã không còn cảm nhận qua được nữa. Nhìn mọi người nhộn nhịp ra vào, còn có mùi thức ăn tràn ngập cả phòng, Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy mình rất là đói bụng.
– Như thế nào? Đang đợi người sao?
Trong lúc Giang Nguyên đang thất thần, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Giang Nguyên.
– Sao?
Giang Nguyên quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một ống quần màu trắng xuất hiện ngay trước mắt của mình.
– Đúng là trùng hợp. Lần đầu tiên tôi đến đây liền gặp được cô.
Ngẩng đầu nhìn người đến, Giang Nguyên cười nói.
– Đúng vậy, tôi cũng nghĩ là trùng hợp, không nghĩ đến lại gặp được anh ở đây.
Mấy ngày không gặp, Tuyên Tử Nguyệt vẫn rất xinh đẹp, chỉ là ánh mắt mang hàm ý khác nhìn Giang Nguyên:
– Đang đợi người nào sao? Lý Tiểu Vũ à?
– Không, không phải.
Giang Nguyên lắc đầu:
– Người khác.
– Người khác?
Tuyên Tử Nguyệt cau mày, ánh mắt nhìn Giang Nguyên có chút ngoài ý muốn:
– Đúng là nhìn không ra anh là loại người háo sắc, lại lừa thêm được một cô gái nữa.
– Tâm bậy! Cô có thể không nói bậy được không?
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói xong, Giang Nguyên không nhịn được bật cười.
Lúc này, Từ Thanh Linh mang cơm đến, nhìn thấy một thân ảnh cao gây đang đứng trước bàn của mình, có chút sửng sốt, sau đó bước đến, cẩn thận đặt hai đĩa cơm lên bàn, cười nói:
– Xin chào Hội trưởng Tuyên.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Từ Thanh Linh, có chút ngoài ý muốn:
– Là cô à, Chủ tịch Từ?
Lúc này, không ít người chung quanh bị thu hút nhìn về phía hai mỹ nữ đang đứng cùng, đặc biệt là trong đó có Tuyên Tử Nguyệt. Trong mắt mọi người, Tuyên Tử Nguyệt là người rất khó thân cận, không dễ dàng nói chuyện được với cô.
Tất cả đều tập trung nhìn chằm chằm Giang Nguyên vân không nhúc nhích.
– Ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng không?
Từ Thanh Linh mỉm cười, gật đầu nói với Tuyên Tử Nguyệt.
– Không cần đâu. Tôi thấy Giang Nguyên nên đến chào hỏi thôi.
Tuyên Tử Nguyệt tất nhiên là không muốn làm bóng đèn, sau khi gật đầu chào Từ Thanh Linh, liền quay sang nói với Giang Nguyên:
– Tôi xin phép đi trước.
Dứt lời, liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Tuyên Tử Nguyệt, lúc này Từ Thanh Linh mới đẩy đĩa cơm đến trước mắt Giang Nguyên, lại thêm một lon nước, nói:
~ Nào, ăn thôi.
Nhìn lon Pepsi được đưa tới, ánh mắt Giang Nguyên hiện lên chút bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười. Cô ấy vẫn cho rằng hắn vẫn còn thích loại nước. uống này.