Đối phương còn rất trẻ, bộ dạng chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đương nhiên là lớn hơn Giang Nguyên…
Giang Nguyên nhìn thấy ánh mắt sắc bén lơ đãng của thanh niên kia, thấy anh ta nhẹ nhàng đứng sang một bên, hẳn bèn mỉm cười với anh ta.
Dường như người thanh niên kia cảm nhận được sự thân cận trong ánh mắt của Giang Nguyên, khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh ta thoáng thả lỏng một chút, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt vốn rất cảnh giác dường như cũng giảm đi một chút khiến Giang Nguyên cảm thấy dường như anh ta đang đáp lại hắn.
Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi từ trên lầu đi xuống, ánh mắt mang theo chút uy nghiêm nhè nhẹ chậm rãi dừng trên người vị khách xa lạ duy nhất trong phòng khách.
Khóe miệng Giang Nguyên khẽ nở nụ cười, theo Phó Tỉnh trưởng La chậm rãi đứng dậy.
– Anh Vân Dương… Phó Tỉnh trưởng La nhìn thấy người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống liền nở nụ cười thân thiết lại có chút cung kính.
~ Ngồi đi ngồi đi… anh Lợi Dân đến chỗ tôi còn khách sáo cái gì… Ngồi đi ngồi đi…
Cuối cùng người đàn ông trung niên cũng nở nụ cười, mỉm cười gật đầu nói với Phó Tỉnh trưởng La.
– Anh Vân Dương… Vị này là Giang Nguyên… bác sĩ Giang…
Sau khi ngôi xuống, Phó tỉnh trưởng La khách sáo. giới thiệu với Trưởng phòng Dương.
– Xin chào ngài, Trưởng phòng Dương…
Giang Nguyên hơi cúi người, gật đầu chào Trưởng phòng Dương.
~ Xin chào bác sĩ Giang…
Nhìn Giang Nguyên không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cử chỉ tự nhiên thoải mái, ánh mắt Trưởng phòng Dương hơi lóe lên, sau đó hài lòng gật đầu, mỉm cười nói:
– Bác sĩ Giang còn trẻ hơn trong tưởng tượng của tôi!
Giang Nguyên lãnh đạm cười nói:
– Rất nhiều người đều nói như vậy…
Trưởng phòng Dương nghe Giang Nguyên nói vậy hơi sửng sốt, sau đó ông ngửa đầu cười phá lên.
Lúc này Phó tỉnh trưởng La hơi bất an, mình đã giới thiệu với Giang Nguyên bối cảnh của vị Trưởng phòng Dương này rồi. Sao thằng nhãi này còn không lễ phép như vậy chứ. Có điều ông thấy trong giọng cười của
Trưởng phòng Dương không hề có gì là tức giận, lúc này ông mới thoáng yên lòng.
Một lúc lâu sau lúc, Trưởng phòng Dương mới dừng cười. Sau đó ông mỉm cười nhìn Giang Nguyên, nói:
– Tốt… bác sĩ Giang, giờ tôi tin tưởng cậu hơn một chút rồi đấy…
Trưởng phòng Dương vừa nói câu này, Phó tỉnh trưởng La ngồi bên cạnh mới âm thâm thở phào nhẹ
nhỏm. Giang Nguyên cũng là mỉm cười, nói:
– Tôi nghĩ tôi sẽ không để Trưởng phòng Dương phải thất vọng đâu!
– Được.. Anh Lợi Dân ngồi đây một lát nhé… Tôi mời bác sĩ Giang vào trong ngồi một lát…
Trưởng phòng Dương nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Giang Nguyên, trong mắt khẽ lóe lên một tia khác lạ, sau đó ông đứng dậy cười gật đầu nói với Phó tỉnh trưởng La.
~ Được…
Phó tỉnh trưởng La gật đầu, sau đó ông nhìn về phía Giang Nguyên gật đầu nói:
– Giang Nguyên, tất cả đều nhờ vào cậu!
~ Tỉnh trưởng yên tâm…
Sau khi Giang Nguyên bảo Phó tỉnh trưởng La yên tâm xong thì liền đi theo Trưởng phòng Dương lên lầu.
Lúc này người thanh niên luôn đứng một bên kia cũng đi theo sau Giang Nguyên, theo hai người lên lầu.
Lúc này Trưởng phòng Dương đi trước quay đầu lại nhìn, nhìn thấy thanh niên kia đi lên cuối cùng, bước chân hơi khựng lại một chút, trong mắt ông lóe lên tia nghỉ hoặc.
Tuy nhiên, thấy tia kiên trì trong mắt người thanh niên kia, Trưởng phòng Dương khẽ nhíu mày quay đầu lại, chậm rãi đi lên lầu.
Đối mặt với tình huống này, Giang Nguyên làm như không thấy động tác của Trưởng phòng Dương. Hắn cũng làm như không chú ý đến người thanh niên đi theo sau lưng mình.