– Cảm thấy rất tốt…
Trước câu hỏi cứ cách mấy ngày Giang Nguyên lại hỏi một lần này, sắc mặt Trưởng phòng Dương hồng nhuận hiếm thấy, hơi hưng phấn nhìn Giang Nguyên, thoáng có chút rụt rè gật đầu nói:
– Sáng nay buổi sáng còn cương lên nữa, so với mấy ngày trước hình như đã tốt hơn nhiều…
Mặc dù Trưởng phòng Dương rụt rè nhưng vẻ mặt lại hưng phấn. Trong lòng Giang Nguyên cũng bình tĩnh lại. Mình đã hao phí nhiều nội khí như vậy, đến kỳ hạn mười ngày, nếu như vẫn không có hiệu quá tốt, vậy thì mình thật sự rối rắm. Có điều lần này coi như hoàn toàn yên tâm rồi.
Dĩ nhiên hắn không có khẩu vị nặng, muốn xem thứ đồ chơi kia của người ta cương lên như thế nào. Nhưng Trưởng phòng Dương đã nói thế, dĩ nhiên là khiến người †a yên lòng. Hản lập tức thở phào nhẹ nhỏm, nói:
– Tốt hơn nhiều là tốt, cứ kiên trì như thế này, hiệu quả sẽ càng ngày càng tốt!
Nhìn Trưởng phòng Dương tỉnh thần phấn chấn lên xe đi làm, Giang Nguyên đứng ở cửa, nhìn hoa viên nhỏ trống rỗng, bất giác thở dài. Mỗi ngày mình chỉ có mỗi việc này, sau khi làm xong lại bắt đầu rảnh rỗi. Lúc này hắn bắt đầu nhớ Vân Giang, bắt đầu nhớ đến cuộc sống ở Vân Giang.
Hăn lấy di động ra gọi cho Hồ lão y sư, nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy mình như trống rỗng.
– Ở Bắc Kinh phải tự mình cẩn thận, cố mà làm việc…
Giọng Hồ lão y sư vẫn sang sảng như trước, không hề tức giận vì Giang Nguyên đột nhiên bỏ đi Bắc Kinh lâu như vậy. Ông vẫn như trước cẩn thận dặn dò tiểu đồ đệ của mình, hơn nữa trong lời nói cũng có chút tự hào. Google trang này, đọc ngay không q𝙪ảng cáo # T𝗥ÙMT𝗥𝑈𝓨Ệ𝙽﹒Vn #
– Còn nữa… Sở trưởng Bạch của Sở y tế cũng đã ký Giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ của con rồi, thầy đã đi đăng ký giúp con… Sau này con thật sự là một bác sĩ có tư cách hành nghề rồi…
Lời của Hồ lão y sư một lần nữa khiến Giang Nguyên chấn động. Hắn làm nghề y trái phép lâu như vậy, giờ cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi đôi cánh của thầy, có thể quang minh chính dại hành nghề y rồi.
Sau khi Giang Nguyên gọi điện cho thầy xong thì lại gọi một cú điện thoại về nhà. Mấy ngày trước khi vừa đến Bắc Kinh, hắn có gọi điện về nhưng ông nội không có nhà, không ai nghe máy. May là lần này chuông điện thoại đổ một lúc thì đầu kia đã truyền đến giọng nói của ông nội.
– Tiểu Nguyên à… Nghe nói con đang ở Bắc Kinh à…
Trong giọng nói của ông nội đây sự quan tâm. Giang Nguyên nghe thấy lời này thì sống mũi cay cay. Dĩ nhiên hắn biết ông nội biết tin tức của mình. Nguyên nhân ông. không gọi cho mình là sợ quấy rầy mình.
– Ông nội… Con muốn về nhà…
Nghe thấy giọng ông nội, Giang Nguyên cảm thấy mình đột nhiên muốn về nhà. Dù năm đó hẳn ở nước ngoài dường như cũng không có cảm giác mãnh liệt như bây giờ.
Nghe cháu nói vậy, trong lòng ông cụ cũng chua xót. Cháu mình dù kiên cường hơn những đứa trẻ khác, nhưng dù sao nó cũng mới hơn hai mươi tuổi. Trong khi những đứa trẻ khác vô ưu vô lo đến trường, hắn đã có bao nhiêu là kinh nghiệm. Mấy năm nay ở ngoài, không biết hắn sống như thế nào.
– Đứa trẻ ngốc… Lão Hồ nói giờ con đang chữa bệnh cho lãnh đạo ở Bắc Kinh… Sao con về nhà được chứ? Cố làm cho tốt, chữa khỏi bệnh cho lãnh đạo, con mà về, lỡ như có gì sơ suất…
Ông cụ cười mạnh mế, nói:
– Cả đời này ông nội chữa bệnh cho người ta cũng chỉ trăm dặm trong Sở Nam. Con còn giỏi hơn ông nội, còn chữa bệnh cho lãnh đạo cấp trung ương. Con cố chữa khỏi cho lãnh đạo, để ông nội được vẻ vang. Khi con chữa khỏi bệnh cho lãnh đạo rồi, về ông nội hâm canh gà cho con uống…
– Vâng… ông nội, con biết rồi… Sau khi ngắt máy, Giang Nguyên cầm điện thoại, nhìn hai số điện thoại khác lưu trong máy, trước mắt hiện lên hai bóng dáng xinh đẹp, chân chờ một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng không gọi.
Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt cách đó hơn ngàn dặm cũng đang bực bội. Cô nhìn Tê Nhạc Minh ngồi đối diện, hai hàng mi dài nhướn cao:
– Tê Nhạc Minh, không phải tôi đã nói không có chuyện gì thì anh đừng chạy đến đây à?
– Ai nói không có việc gì, Tử Nguyệt… Không phải vì anh nhớ em sao?
Khuôn mặt tuấn lãng của Tê Nhạc Minh nở nụ cười mang theo chút dịu dàng, y nói:
– Anh đến thăm vị hôn thê của mình thì có gì sao? – Tôi không cần anh đến thăm…
Tuyên Tử Nguyệt nghe thấy ba chữ này thì lập tức có suy nghĩ muốn bóp chết Tê Nhạc Minh. Có điều cô biết không thể được. Nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt khiến cô cảm thấy chán ghét cực điểm này là trong lòng lại nổi lên lửa giận. Cho nên cô đứng lên xoay người bỏ đi, để lại Tê Nhạc Minh với khuôn mặt xanh mét ở đó.
– Tuyên Tử Nguyệt… Em đừng có đắc ý, đợi em tốt nghiệp, đến lúc đó em phải gả vào Tề gia thôi. Đến lúc đó xem xem em còn dám đối xử với ông đây như vậy không… Đến lúc đó xem xem ông đây chơi em như thế nào!
Tề Nhạc Minh thấy bóng lưng xinh đẹp của Tuyên Tử Nguyệt đang rời đi thì đôi mắt nhỏ dài của y liền lóe lên một tia âm lệ.
Sau khi Tuyên Tử Nguyệt đi xa, Tê Nhạc Minh cầm di động lên, bấm một dãy số:
– Chú Lang… tình hình bên đó như thế nào rồi?
– Minh thiếu, tôi đang định gọi điện cho cậu. Bên Bắc Kinh đưa tin đến…
Nói đến đây, trong giọng A Lang có chút bất đắc dĩ nói:
– Hình như Ủy ban đang điều tra… Cho nên người của chúng ta, sau khi phát hiện người bên đó chỉ có thể dừng hành động lại!
– ủy ban? Ủy ban gì?
Tề Nhạc Minh sửng sốt, ngạc nhiên hỏi ngược lại.
– Chính là… cái Ủy ban đó…
Dường như A Lang rất kiêng ky Ủy ban kia, ngay cả nhắc tên cũng không dám.